Vào lúc người Thổ Phồn hôm nay vừa vào khách quán của Hồng Lư tự, tại phường Bình Khang Trường An đã xảy ra một đại sự.
Phường Bình Khang được xem là “khu đèn đó” giải trí mua vui thư giãn của Trường An. Trong phường nội kỹ quán mọc lên như nấm, có thanh lâu của tư nhân kinh doanh, cũng có giáo phường của triều đình. Kỹ quán là nơi giải trí của đời Đường, đến đây người ta không chỉ đơn thuần vì giải quyết các nhu cầu sinh lý, nhất là một số kỹ quán cao cấp, có rất nhiều phụ nữ chỉ bán nghệ chứ không bán thân, gọi là kỹ. Cũng giống như nhạc phường, những cô gái trẻ đa tài đa nghệ này, đàn ca múa hát, ngồi ngâm thơ uống rượu cùng khách, gặp phải người tâm đầu ý họp sẽ cùng qua đêm xuân tiêu.
Tại góc tây bắc phường Bình Khang, có một kỹ quán gọi là Bình Lâu Thính Phong, tên nghe rất ư tao nhã, thường thì mọi người đều gọi nó là Bình Lâu, cũng được xem là một kỹ quán cao cấp tại phường Bình Khang, hơn nữa nó không chỉ là một kỹ quán, mà còn là một tửu tứ, nên từ sáng đến tối khách ra khách vào đều đông.
Vào lúc trưa, một đoàn người chừng bày tám người cùng đi đến Bình Lâu. Người được vây giữa đoàn khách này chính là anh vợ Độc Cô Trưởng Phụng của Lý Khánh An, Độc Cô gia là hiển quý tại Trường An, quen biết rất nhiều trong thành, Đám người này đều là những tử đệ quan hoạn cùng lớn lên với Độc Cô Trường Phụng từ nhỏ. Bọn họ có người tòng quân, cũng có người làm quan trong triều đình, Đương nhiên, cũng có kẻ lêu lổng vô công rỗi nghề, chi sống nhờ vào sản nghiệp phụ mẫu để lại. Nhưng giờ Độc Cô Trường Phụng đã lâu mới được gặp lại bạn cũ, mọi người bèn kéo hắn đến phường Bình Khanh để mừng hắn trở về.
Đến Bình Lâu để uống rượu hoa là đề nghị của Trường Tôn Nam Dực. Trường Tôn Nam Dực là con thứ của Trường Tôn Toàn Tự, hiện là lang tướng trong Vũ Lâm quân. Hắn là người tính tình rất hào tình phóng khoáng, luôn cảm thấy việc cứu vãn lương tri thiên hạ là trách nhiệm của mình, rất hay giữa đường ra tay nghĩa hiệp. Người phóng khoáng đa phần là người thích uống rượu, cho nên sờ thích lớn nhất của Trường Tôn Nam Dực chính là lôi các đồng liêu của mình đến phường Bình Khang uống rượu hoa.
Kỹ quán Bình Lâu này cũng là một nơi mà Trưởng Tôn Nam Dực thường đến, vừa vào cửa hắn há to mồm la to: “Có khách đến, các ngươi có tiếp không?”
Bọn giúp việc đều nhận ra hắn. La trường quỹ đương ngồi tính sổ sách vội đi lên nghênh đón, cười nói: “Các khách khác đều có thể không tiếp, chi tiếp mỗi Trường Tôn tướng quân.”
“Nhưng ta quên không mang tiền, các ngươi không sợ ư?”
La trường quỹ cười nói: “Không có tiền cũng không sao, cứ mặc sức mà ăn uống vui chơi, lúc nào có tiền rồi thanh toán cũng được.”
Trường Tôn Nam Dực cười ha hả, quay đầu lại nhìn mọi người nói: “Đã nhìn thấy chưa, biết nói chuyện thế này, người ta nghe đã thấy thoải mái trong lòng.”
Hắn lại chỉ chỉ vào Độc Cô Trường Phụng nói với La trường quỹ: “Hôm nay bọn ta đến để tẩy trần cho bạn, người có biết bạn ta là ai đây không? Lý Khánh An chính là…”
Chưa kịp nói dứt lời, hắn đã bị Độc Cô Trường Phụng dùng cùi chỏ húc cho một cú, để nhắc hắn không được lắm lời. Trường Tôn Nam Dực lại cười ha hả nuốt lại lời đằng sau, Hắn nói với La trường quỹ: “Hôm nay vừa ăn cơm vừa uống rượu, vào phòng Hừu Phụng Lai Nghỉ ở lầu ba, ngươi gọi Bạch Tứ Nương và Tiêu Lân Nhi đến hầu rượu, còn có kép khác thì ngươi cứ phối cho mỗi người bạn ta đều có một người hầu hạ là được.”
“Được! Không vấn đề gì cả, đương lúc Bạch Tứ Nương và Tiêu Lân Nhi đều không có khách, các vị mời lên lầu ngồi.”
Mọi người cùng đi lên lầu, lúc này, Độc Cô Trường Phụng có phần oán trách: “Ản
cơm uống rượu là được rồi, việc chỉ còn cần phải đến tìm phụ nữ chứ!”
Trường Tôn Nam Dực cười hí hí nói: “Xem ra tẩu phu nhân đã quản ngươi nghiêm lắm đây, dẫu sao thì ngươi cũng là Thượng Châu trưởng sứ, lại sắp được điều về Kinh làm Kinh Triệu thiếu doãn, thế sao cả quy cứ quan trường neươi cũng khôngbiết chứ?”
“Quan trường thì có quy củ phải tìm phụ nữ đó ư? Đây đúng là lần đầu tiên ta nghe thấy!”
Lúc này, một lang tướng Vũ Lâm quân khác Vi ứng Vật cười nói: “Trường An khác với châu huyện, có rất nhiều việc đều phải đến kỹ quán giáo phường đế bản, nhất là khi Độc Cô huynh sắp nhậm chức Kinh Triệu thiếu doãn, vậy việc ăn uống xã giao càng nhiều hơn, cơ hồ mỗi ngày đều có tiệc rượu. Trong quan nha chỉ làm việc trên bề mặt công đường, còn những việc đằng sau thì phải vừa uống rượu hoa (*Kiểu bia ôm thời xưa, đến thanh lâu vừa uống rượu, vừa có kỹ nữ hầu rượu.), cho nên hôm nay Độc Cô huynh đến đây chính là đế tập tành cho quen trước đi.”
Mọi người lũ lượt hưởng ứng, cặp mày Độc Cô Trường Phụng nhăn lại một đống, hắn là một người trung quy trung cứ, với kiểu quy củ ngầm của quan trường này hắn chẳng chấp nhận nổi, nhưng không dám làm mọi người mất vui, nên đành cùng một người đi đến nhã thất tại lầu ba.
Kỹ quán Bình Lâu diện tích rất lớn, kỹ quán và tửu tứ chỉ được ngăn cách bằng một vách tường, ra vào tự do. Tửu tứ tổng cộng có ba tầng, lầu một và hai đều ngồi đầy khác, nhưng hai nhã thất tại lầu ba đều đang bỏ trống. Mọi người cùng đi vào gian phòng bên phải, cùng lần lượt cời bỏ lớp áo bào ngoài. Vừa ngồi xuống đã thấy hai tên giúp việc xách hai chiếc thùng to vào. Trong thùng đều là nước đá, trong nước đá đã ướp sẵn mười bình rượu bồ đào hảo hạng. Đây là quy củ uống rượu bồ đào của người nhà Đường, phải dùng nước đá ướp lạnh, có rất nhiều nhà đều có kho nước đá hoặc giếng nước đá, mùa đông dùng để tàng trữ nước đá lại, mùa hè mang ra sử dụng.
“Nào! Nào! Mọi người đều rót đầy ly cái đã!”
Trường Tôn Nam Dực rất nóng tính, còn chưa kịp đợi các cô gái hầu rượu lên hắn đã giành bình rượu rót đầy cho mỗi người một ly. Hắn cầm ly rượu lên hớp một ngụm rồi chép miệng cười nói: “Rượu này ngon đấy, nào! Mọi người cùng cạn một ly trước nào.”
“Rượu ngon như thuyền, mỹ nữ như nước, có thuyền mà không có nước thì làm sao Trưởng Tôn tướng quân nếm ra vị ngon của rượu được chứ?”
Vừa dứt lời, thì ngoài cửa đã đi vào một nhóm nữ từ mặc váy sa đỏ, ai nấy đều thu thủy đa tình, xinh đẹp tựa hoa. Hai ả nữ tử đi đầu lại mặc váy trắng, lại càng phong nhã ủy mị hơn các nữ tử khác. Người nói chuyện là một nữ tử mặc váy trắng đi phía trước, nàng nhếch môi cười, bàn tay ngọc ngà nhận lấy bình rượu quay sang nói với mọi người: “Mọi người mời ngồi, để Tứ Nương và Lân Nhi rót rượu cho các vị.”
Mọi người cùng vỗ tay cười to: “Hay! Tứ Nương sao lại không chịu uống rượu?”
Các nàng cùng lũ lượt vào chỗ ngày, mỗi người hầu một khách nam, bỗng chốc trong phòng hương thơm ngây ngất, tiếng nói thánh thót như họa mi của các nàng không ngớt.
Trường Tôn Nam Dực thấy Độc Cô Trường Phụng nhìn cô gái mặc váy trắng kia thừ người, bèn dùng cùi chỏ húc húc hắn cười nói: “Xem ra ngươi thật đúng là quê mùa chưa ra tỉnh bao giờ, thế đã hút hồn ngươi được rồi ư? Đợi lát ả dùng cặp môi nhỏ của mình mớm rượu cho ngươi, thì chắc ngươi điên đảo lên mất!”
Độc Cô Trường Phụng mặt đỏ ngây, ngượng ngùng nói: “Thế làm sao được!”
Trong miệng tuy nói là thế, nhưng trong lòng hắn không khỏi có chút động lòng, được mỹ nhân dùng cặp môi anh đào nhỏ nhắn mớm rượu cho mình, ôi thôi mới tiêu hồn làm sao?
Trường Tôn Nam Dực là người thô lỗ hơn, hắn dùng ta kéo mạnh Bạch Tử Nương quay nhét nàng ngồi xuống cạnh ngay Độc Cô Trường Phụng, cười nói: “Tử Nương, hôm nay cho nàng hầu hạ vị Độc Cô huynh này, nàng mà hầu hạ tốt hắn, sau này Bình Lâu mà có việc gì, nàng cứ việc chạy đến Kinh Triệu phù tìm hắn thôi.”
Hắn lại quay sang nhìn Độc Cô Trường Phụng cười ám muội: “Tứ nương thiện nhất là thổi sáo gọi phụng, mà tên người lại đúng có chữ Phụng trong đấy, thế hai ngươi còn không phải là một cặp trời sinh nữa à?”
Bản tay trắng nõn của Bạch Tử Nương tuy bị Trường Tôn Nam Dực nắm cho đau rát, nhưng câu cuối cùng của hắn lại khiến mắt nàng sáng rực lên. Nàng là người từng trải, khách đã tiếp vô số, tướng mạo của Độc Cô Trường Phụng không tục, hơn nữa hắn lại họ Độc Cô, ai không biết Lý Khánh An chính là con rể nhà Độc Cô, Độc Cô Trường Phụng, không lẽ hắn chính là...
Làn thu thủy của nàng bắt đầu đu đưa, cười nhạt ủy mị, thân thể mỹ miều đã gần tựa hẳn lên người Độc Cô Trường Phụng, hơi thở thơm tho tựa hương lan e ấp thò thẻ bên tai hắn nói: “Chàng là Trường Phụng thiếp là hoàng, nhâm nhi khúc tiếu nhập tây phòng, Độc Cô sứ quân, chàng có phải là Kinh Triệu thiếu doãn tân nhiệm không?”
Độc Cô Trường Phụng gia giáo cực nghiêm. Lúc còn trẻ chưa bao giờ bước chân đến nơi yên hoa thanh lâu, sau này lại làm quan tại ngoại, một lòng trị dân, hắn làm sao nehe hiểu hàm ý ần dụ của những bài thơ đưa tình này, nhưng ngón đòn tấn công dịu dàng của Bạch Tứ Nướng hắn đúng là đỡ không nôi, Hắn vừa tránh, vừa hiếu kỳ hỏi: “Sao nàng lại đoán được ta chính là Kinh Triệu thiếu doãn?”
Bạch Tử Nương thường giao du với nhiều quan hoạch khách nhân, nàng cũng biết hiện chức Kinh Triệu thiếu doăn đang trống, vừa rồi thừ thám thính Độc Cô Trường Phụng, không ngờ hắn lại thừa nhận. Nàng nghe thế không khỏi mừng thầm trong lòng, nếu có thể làm cho Độc Cô Trường Phụng xiêu lòng với mình, thì về sau nàng sẽ dễ dàng tìm được một cửa tiệm tốt cho cha và huynh trưởng mình. Nàng cũng có thể tòng lương chuyên tâm buôn bán.
Chính tại lúc này, bên ngoài bỗng vọng đến tiếng kêu la ngông cuồng, có kể đang tuôn lời nói đùa một cách hạ lưu, cười to sỗ sàng, hình như có một đám người vừa đi vào nhã thất ở bên cạnh. Mọi người nghe phòng bên ồn ào đều không khỏi chau mày. Rốt cuộc ai đã ở phòng bên, mà sao lại không ra gì thế này?
Cửa bỗng dung được hé một khe nhỏ, chi thấy La trường quỹ vẫy tay gọi Tử Nương. Tử Nương nhìn Độc Cô Trường Phụng cười nói: “Phụng lang chờ thiếp một lát, thiếp sẽ quay lại liền.”
Nàng đi ra hỏi: “Có việc gì ư?”
“Tứ Nương, phòng bên cạnh muốn nàng qua hầu rượu, chỗ này tạm giao cho Lân Nhi là được rồi!”
Tử Nương đương định sẽ nhắm vào Độc Cô Trường Phụng, nên nàng đâu chịu. Mặt nàng trầm lại nói: “Trưởng quỹ, ngươi làm thế là không đúng quy tắc rồi! Phải có trật tự trước sau chứ! Hơn nữa khách ở bên ta cũng quan trọng, trưởng quỹ tìm người khác thay ta đi!”
Nói xong, nàng quay lung định bỏ đi thì bị La trưởng quỹ vội kéo lại, van nài nói: “Ta cũng biết có quy củ trước sau, nhưng bọn người ở phòng bên bọn ta không đắc tội nổi đâu, bọn chúng chỉ