Hắn càng nói như vậy. Trường Tôn Nam Dực lại càng đánh mạnh hơn, lúc này Vi Ứng Vật thấy nếu tiếp tục đánh nữa, e là sẽ xảy ra chuyện, hắn từ phía sau ôm lấy Trường Tôn Nam Dực, kéo hắn dậy: “Trường Tôn, đừng đánh nữa!”
Vương Việt gần như là bị đánh chết, hắn lớn như vậy có gặp phải sự thiệt thòi như vậy bao giờ, hắn bò dậy bèn chạy xuống dưới lầu, trong miệng la lên điên dại: “Trường Tôn cẩu tặc, có giỏi thì ngươi hãy đợi đó! Xem ông mày làm sao giết ngươi.”
Nhóm người Lâm Nghị cũng đi theo hắn chạy xuống dưới lầu, lúc này, Bạch Tứ Nương đã dùng váy lau sạch vết máu trên mặt của Độc Cô Trưởng Phụng, dìu hắn đứng dậy, trong lòng nàng vô cùng cảm kích Độc Cô Trường Phụng, bèn vội vàng nói với hắn: ‘Độc Cô công từ, mọi người mau chạy đi! Tên Vương Việt này ở gần đây có quân đội, hắn chắc chắn là đi triệu tập quân đội rồi, mọi người nếu không đi thì sẽ không kịp nữa.”
Độc Cô Trường Phụng gật đầu: “Cô nương cũng đi cùng bọn ta đi.”
“Bây giờ đi đã không còn kịp nữa.”
Trưởng Tôn Nam Dực đứng trước cửa sổ, nhìn vào quân đội Kim Ngộ vệ cách đó không xa chạy đến, đây là một toán quân đội Kim Ngộ vệ tuần tra, vừa lúc gặp phải Vương Việt đang cầu trợ. Trưởng Tôn Nam Dực trong mắt lộ ra sự hung hãn, lập tức nói với Vi Ứng Vật: “Ngươi tức tốc đi về từ cửa sau, triệu một số các huynh đệ qua đây!”
Vi Ứng Vật cũng biết tình hình nguy cấp, nếu không cầu cứu, có thể là mạng nhỏ của bọn họ sẽ đánh mất ở nơi này, hắn gật đầu, chạy bay ra khỏi cửa phòng, từ cửa sau rời khỏi kỹ quán, đi về phía hoàng thành An Thượng môn cách nơi đây gần nhất đi cầu cứu. Lát sau. Vương Việt bèn dẫn theo một đội binh sĩ Kim Ngộ vệ sát khí đằng đằng kéo đến, hắn cỡi trên lung ngựa, máu me đầm đìa cả mặt, trên cầu Mã An chắn ngang một cây gậy Kim Ngộ lớn, tay cầm một thanh cung tên, trong lòng hắn đã hận đến cực điểm, hắn là người nào, cháu trai của tướng quốc, con trai của Kinh Triệu doãn, con rể của giám quốc nhiếp chính vương, lại bị một con trai của đại tướng đã bãi chức đè trên mặt đất đánh túi bụi, hắn là đang đánh vào mình ư? Không! Hắn đánh vào không phải là minh, hắn là đánh vào quyền thế của vương gia, là đánh vào mật của giám quốc điện hạ.
Lửa giận báo thủ đã đem lý trí của hắn đốt thành tro tàn, hắn phóng ngựa chạy đến trước kỹ quán rống to: “Hãy chặn hết phía trước và cửa sau, không cho phép một ai chạy khỏi!”
Lúc này, kỹ quán La chưởng quầy chạy ra hớt ha hớt hãi năn nỉ nói: “Vương tướng quân, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, chúng tôi nguyện ý cáo lỗi bồi thường tiền!”
“Xéo đi cái chó má của mẫu thân ngươi!”
Vương Việt một gậy quét ngang qua, đánh đúng vào cánh tay trái của La chưởng quầy. La chưởng quầy thảm kêu một tiếng, ôm lấy cánh tay loạng choạng trốn lùi về sau. Vương Việt con mắt sát khí nhuộm đỏ lòm, hắn dùng đại côn chỉ vào lầu ba rống to: “Trường Tôn cẩu tặc, chặt gãy hai chân chó của ngươi, ông nội tha cho ngươi một mạng sống!”
Mấy trăm binh sĩ Kim Ngộ ở phía sau hắn cũng hùa theo hô to: “Cẩu tặc của Vũ Lâm quân ra đây!”
Trường Tôn Nam Dực cũng là một người đấu đá ẩu đả, nghe đối phương chửi rất khó nghe, hắn cũng không hề tỏ ra yếu kém, bèn đứng trước cửa sổ cười lạnh chửi nói: “Lũ hàng ngu xuẩn các ngươi, ở huyện Tân Phong bị người ta cắt đi túi trứng, có bản lĩnh thì các ngươi đi đấu với quân An Tây, các ngươi dám không?”
Kim Ngộ vệ và quân Quan Trung trên danh nghĩa là hai quân, thực sự lại là một thể, quân Quan Trung ở huyện Tân Phong bị An Tây tàn sát, sự kiện này tuy không được lan truyền trong dân gian, nhưng trong quân đội lại khó mà che giấu. Kim Ngộ vệ và quân Quan Trung trên dưới đều biết được việc này, sự việc này quả là một mối nhục ê chề của bọn họ, nhưng lại không dám đi gây hấn với quân An Tây, chỉ có thể nuốt đi cơn tức này, nhưng Trường Tôn Nam Dực lại chọc một phát đúng ngay vào chỗ đau của bọn họ, bèn bắt đầu có binh sĩ la ó ồn ào, phóng tên loạn xạ lên lầu.
Lúc này, Lâm Nghị từ từ tiến lên, hắn đã chậm một bước, vừa lúc nhìn thấy Vi Ứng Vật cưỡi ngựa chạy ra khỏi Bình Khang phường, hắn lập tức bèn đoán được, đây nhất định là Vi Ứng Vật đi báo tin rồi, trong lòng không khỏi mừng thầm, đây cũng chính là điều hắn hi vọng, tốt nhất là sự việc gây càng lớn càng tốt, hai bên đều lưỡng bại câu thương, hắn sẽ đi thu lấy mối lợi ngư ông, vốn dĩ hắn đã không chuẩn bị ra mắt nữa, nhưng lại lo lắng Vương Việt chột dạ, vừa kết thúc một hồi chửi rủa la ó, để đạt được hiệu quả lớn nhất, hắn còn cần phải châm thêm một ngọn lửa.
“Vương tướng quân, ta xem hay là thôi đi! Đối phương là Vũ Lâm quân, chúng ta đắc tội không nổi.”
“Thôi đi?”
Vương Việt trừng mắt lên, chỉ vào máu me đầy mặt vẫn còn chưa khô hết của mình, giận dữ hét lên: “Ngươi xem đây là gì? Đây là máu, máu phải dùng máu đế trả. Vương Việt ta hôm nay không báo thủ này, thề không làm người!”
Lúc này, dân chúng vây xem càng ngày càng đông; Bình Khang phường vốn dĩ là nơi náo nhiệt phồn thịnh nhất Trường An, dòng người cực lớn, xảy ra chuyện như thế này, mọi người đều tranh nhau trước sau để kéo đến xem náo nhiệt, lúc này đang là thời gian dùng bữa trưa, lượng người lại càng lớn hơn.
Các kỹ nữ của các kỹ quán cũng không làm ăn nữa, các tiểu nhị khách khứa trong khách sạn tửu tử cũng chạy ra ngoài, trong mười lớp ngoài mười lớp, dòng người đông nghịt vây đến Bình lâu chật như nêm cối, ước chừng có đến hơn mấy vạn người.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa nghe thấy có người hô to, “Tránh ra! Mau tránh ra!”
Dân chúng sợ đến mức đồng loạt tạt ra hai bên lẩn trốn, thoáng chốc bèn đã dạt ra một lối đi rộng, chi thấy hơn trăm viên binh sĩ Vũ Lâm phóng đến, người dẫn đầu chính là Vi Ứng Vật vừa chạy đi báo tin.
Theo lý thì Vi Ứng Vật trở về không thể nhanh như vậy, nhưng cũng là đúng lúc. Vi Ứng Vật vừa chạy ra khỏi Bình Khang phường không xa, bèn gặp được một toán binh sĩ Vũ Lâm quân vừa đổi gác, đến phường Bình Khang dùng bữa. Binh sĩ quân Vũ Lâm đa số xuất thân từ các nhà trung thượng đẳng của Trường An, còn gọi là cánh quân hào môn, Đại Đường kiến quốc hơn trăm năm nay, trước giờ vẫn là ăn sung mặc sướng, không coi ai ra gì, mấy năm nay tuy địa vị có phần hạ xuống, nhưng tư duy quán tính của hơn trăm năm vẫn còn, ai nấy vẫn vô cùng kiêu ngạo, khi Vi Ứng Vật nói với bọn họ Trường Tôn tiểu tướng quân chịu sự ức hiếp của Kim Ngộ vệ, những binh sĩ Vũ Lâm quân này nhất thời giận dữ, đồng loạt kéo đến góp cú đấm cho Trường Tôn Nam Dực.
Thật ra vốn là một chuyện nhỏ, nhưng trong tình thế đôi bên không ai nhượng bộ và sự cố ý châm ngòi của người có lòng, sự việc càng gây càng lớn, đã trở thành sự giằng co giữa hai toán quân đội.
Lâm Nghị của quân Quan Trung đã không thấy bóng dáng nữa, hắn thấy mâu thuẫn đã nâng cấp, bèn chạy trốn khỏi vùng đất thị phi này.
Không có sự trao đổi và đàm phán, sự thịnh nộ trong lồng ngực của đôi bên đều khó mà ngăn chặn, vừa gặp mặt đã ra tay động thủ, hai bên hỗn chiến trên lưng ngựa, đao chém côn vung, tiếng la thét ầm ĩ, chốc chốc có người bị đao chém ngã hoặc bị côn đánh ngã nhào, lúc này. Trưởng Tôn Nam Dực từ trong Bình lâu xông ra, vung trường đao lên la to:” Vương cấu tặc, ngươi không phải là muốn lấy mạng của ông mày sao? ông mày đến rồi nè!”
Hắn vung đao truy sát về phía Vương Việt. Vương Việt thấy Trường Tôn Nam Dực thế tiến dũng mành, sợ đến hắn xoay người bèn chạy, vừa đúng lúc này, hơn nghìn binh sĩ Kim Ngộ vệ trú chán ở chợ đông nghe tin kéo đến. Vương Việt thấy bộ chúng của hắn đã kéo đến, nhất thời phấn chấn tinh thần, chỉ vào Trường Tôn Nam Dực thét lên: ‘Người này là thủ phạm, đánh chết hắn!”
Hàng nghìn sĩ tướng Kim Ngộ vệ vây chặt lấy hơn trăm binh sĩ Vũ Lâm quân, tiếng la thét liên tiếp vang lên, người ở xung quanh cũng hô gió góp sóng, lớn tiếng khen hay, tình thế cực kỳ hỗn loạn, nhóm người Độc Cô Trường Phụng bị vây chặt trong Bình lâu, bất luận bọn họ hét đến vỡ họng, người tham dự ẩu đả căn bản là không nghe thấy.
Trường Tôn Nam Dực bị gần một trăm binh sĩ Kim Ngộ vệ bao vây, bọn họ giơ côn đánh loạn xạ. Trường Tôn Nam Dực không cầm cự nổi, bắt đầu năn nỉ xin tha. Vương Việt kích động đến toàn thân run rầy, điên cuồng mà la thét nói: “Đánh chết hắn! Đánh chết tên cẩu tặc này!”
Đáng thương cho Trường Tôn Nam Dực không có cưỡi ngựa, lại khó mà thoát thân, dưới sự đả kích loạn côn của gần trăm binh sĩ Kim Ngộ vệ. Trường Tôn Nam Dực bị đánh đến gân đứt xương gãy, đầu óc vỡ toang, chết thảm ở Bình Khang phường
Sự kiện Bình lâu đã làm chấn động triều dã, trong xung đột của Vũ Lâm quân và Kim Ngộ vệ phường Bình Khang, mười tám người Vũ Lâm quân bao gồm cả trung lang tướng Trường Tôn Nam Dực bị đánh chết, binh sĩ Vũ Lâm quân còn lại toàn bộ bị thương. Vi Ứng Vật cũng bị đánh gãy một chân và một cánh tay, thương tích nghiêm trọng, về phía Kim Ngộ vệ cũng bị chém chết ba người, chém thương mười mấy người.
Nếu như người bị đánh chết là binh sĩ Vũ Lâm quân bình thường, việc này còn dễ giải quyết, nhưng người bị đánh chết lại là con trai của Trường Tôn Toàn Tự, sự việc đã trở nên khó mà êm chuyện rồi.
Trường Tôn Toàn Tự nghe tin con trai bị chết, hắn như nổi điên cướp thi thể con trai về trong phủ, ôm từ thi của con trai mà khóc đến ngất lịm đi, ngay đêm hôm đó, hắn bèn dẫn theo toàn tộc nhân, đem thi thể của con trai đặt trước phủ của Kinh Triệu doãn Vương Dư, hỏi Vương Dư đòi lấy hung thủ.
Trước cửa phủ Vương Dư đã sợ đến đóng kín cửa lớn. Vương Việt là thứ tử của Vương Dư, từ nhỏ đã được sự nuông chiều của tổ mẫu hắn, vô cùng phá phách hư hỏng, theo lý mà nói. Vương gia cũng là danh môn vọng tộc, gia giáo rất nghiêm, tất cả mọi tử đệ đều phải học sách hiểu sự tình, nhưng duy chỉ có tên Vương Việt này cậy vào sự sủng ái của tồ mẫu, không ai dám quản hắn, không bao giờ đi học sách, từ nhỏ bèn đã ức hiếp người lương thiện, đã tiêm nhiễm lề thói công tử hư hỏng.
Bởi vì bộ dạng hắn tuấn tú dễ nhìn, lại là con đích,