Nhất cử nhất động của Cảnh Xướng đều bị Lãnh Hằng nhì ở trong mắt, dưới tình thế cấp bách Lãnh Hoằng lập tức chuyển dời nháy mắt đến trước mặt của Cảnh Xướng, ngang thân ngăn đường đi của hắn, thấp giọng nói:” Cảnh Xướng! Hiện giờ không phải là lúc ngươi với Khảm Phổ giải quyết ân oán tư nhân, chẳng lẽ ngươi quên mất nhiệm vụ của Chích Ma Quân phái cho chúng ta sao? Nếu như ngươi quyết định một mình làm việc, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi!”
Lời nói của Lãnh Hoằng khiến Cảnh Xướng dừng xuống, ánh mắt phẫn hận chợt lóe rồi biến mất, Cảnh Xướng bình tĩnh xuống, không có nói lời nào, xoay người hướng về phía trận doanh người tu Tiên ở một bên giết đi qua. Hễ chỗ nào Cảnh Xướng ra tay, cũng sẽ có người tu Tiên lên tiếng mà ngã xuống đất không thể dậy.
Khảm Phổ lặng lẽ nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở trước mắt, không nói một lời, trong ánh mắt thâm thúy dường như mang chút đùa cợt, quan sát nhìn song phương vì lợi ích thúc đẩy chém giết lẫn nhau. Trậ n này thật ra là Tiên Ma đại chiến, người tu Tiên tinh anh với người tu Ma trong Thiên giới cao khó phân nan giải, ngay cả ở trong không gian sân chiến đấu cũng bị công kích đến từ bốn phương tám hướng.
Dư âm công kích không chỗ nào vắng mặt hướng về phía xa không ngừng truyền qua, tiếng giao kích trầm buồn mà lại áp lực của năng lượng lên xuống liên tục, kích liệt giao phong giữa Tiên khí với Ma khí, lực Tiên Nguyên khổng lồ vô cùng đem không khí đè ép như bạo đậu nổ vang vậy. Tiếng kêu thảm, tiếng quát mắng, tiếng kim thiết giao nhau hỗn thành một luồng âm ba kích liệt mà lại nhốn nháo vang vọng phía chân trời.
Từ tình trạng thương vong của song phương mà xem, bọn Lãnh Hoằng đến từ Đỉnh Phong thành trong trận hỗn chiến này, ở trên nhân số không nghi ngờ ở ngoài ưu thế, nhưng binh không nhiều mà lại tinh, bởi vì đố kị với nhau giữa người tu Tiên. Đều tự chiến đấu. Căn bản không quan tâm đến sinh tử của người khác, gặp nguy hiểm đều là tự bảo vệ, hoàn toàn không có ý tứ ra tay cứu giúp các người tu Tiên khác.
Mà Đỉnh Phong Mười Hai Thiên Sát lại là hoàn toàn trái ngược nhau, giữa mười hai huynh đệ không phân biệt lẫn nhau, cho dù công kích người tu Tiên đến nơi nào cũng là cùng nhau đối địch, nhiều năm hợp kích giữa huynh đệ phối hợp cực kì ăn ý. Hơn nữa duyên cố tu vị rất cao. Từ mới bắt đầu liều giết đến hiện giờ hỗn chiến, trong mười hai người lại không có một người bị thương, có thể thấy thực lực cường hãn.
Người tu Tiên bên này lại rất là thê thảm, người tu Tiên vốn cao thủ đông đảo. Trải qua mấy hồi giao phong kích liệt với người tu Ma, chết thương trầm trọng, rất nhiều cao thủ bởi vì lâm vào hợp kích hoàn hảo của Mười Hai Thiên Sát mà thảm chết. Thậm chí có một số người tu Tiên lòng nảy ý rút lui chỉ là một cái công kích có tính tượng trưng. Sau đó là bộ dạng phòng thủ, ý chí chiến đấu rất là đê mê.
Tâm trạng lúc này của Cận Chi rất bất đắc dĩ, cũng rất khổ buồn, không nghĩ tới kế hoạch vây bắt tinh tâm lại sẽ bị những người tu Ma này phá hoại. Rất rõ ràng, những người tu Ma này đều là cao thủ trong cao thủ. Nhân vật lợi hại thủ hạ của Chích Ma Quân sợ rằng lần này đều đến rồi? Mặc dù thủ hạ bản thân chỉ huy nhân số đông đảo, nhưng lại không thể làm được đoàn kết như người tu Ma trước mắt như vậy, có lẽ đó chính là thiên mệnh quy trời vậy!
Ông trời nhất định cho bản thân thất bại chuyến này, Cận Chi trong lòng đã tro lạnh đã không còn ý muốn chiến đấu nữa, lúc chuyển dời nháy mắt truyền âm cho các người tu Tiên khác, hạ đạt mệnh lệnh rút lui. Bọn Lãnh Hoằng dĩ quả địch chúng, nhìn các người tu Tiên chật vật rút về, trong ánh mắt tràn đầy ý khinh thường đối với kẻ yếu, người tu Ma cực kì tôn sùng kẻ mạnh thực lực cường đại. Chỉ có người tu vị đứng ở cao nhất mới có thể làm thủ lĩnh của Đỉnh Phong thành. Đó chính là thủ đoạn cần nhất giữa người tu Ma tranh đoạt chỗ thủ lĩnh.
“ Ha ha ha ha! Bao nhêu năm chưa từng gặp lại, bọn người các ngươi vẫn lợi hại như vậy a! Nhiều người tu Tiên như vậy cũng bị các ngươi đánh lui. Đúng là khó mà tưởng tượng!” Cổ Huyền cười lớn nói.
Mười Hai Thiên Sát nhận biết Cổ Huyền, nhưng cũng không có nói gì để hồi ứng Cổ Huyền, Cảnh Xướng cũng là nhìn chằm chằm Khảm Phổ, căn bản không có đem Cổ Huyền để trong mắt.
Lãnh Hoằng trầm giọng nói:” Người tu Tiên đều tự mình chiến đấu, muốn từng đứa kích phá cũng không phải rất khó. Khảm Phổ, lời nói ta nói qua với ngươi ngươi suy nghị xong chưa, Vô Tự Thiên Thư ngươi có được thời gian dài như vậy, cho dù là có bí mật gì ngươi cũng đã thấy qua. Cùng với tiếp tục giấu ở trên người chính mình, suốt ngày lo lắng vì nó, còn không bằng đem giao cho Chích Ma Quân đại nhân, ngươi cũng có thêm một bằng hữu.”
Khảm Phổ cười lạnh nói:”Hừ hừ! Chỉ bằng một câu nói của Lãnh Hoằng ngươi, ta liền phải đem Vô Tự Thiên Thư giao cho ngươi, trên đời này ở đâu có chuyện lợi ích thế? Năm đó ta liều mạng từ chỗ Diễm đế lấy cắp Vô Tự Thiên Thư, cho dù bản thân ta không thể đem chỗ ảo diệu che dấu trong đó tham thấu, cũng tuyệt đối sẽ không chắp tay đưa cho Chích Ma Quân kia!”
“ Nếu ngươi đã lần nữa cố chấp không tỉnh, ta cũng đành phải mạnh mẽ từ trong tay ngươi đoạt lấy Vô Tự Thiên Thư. Mười Hai Thiên Sát!” Lãnh Hoằng khẽ quát. Mười hai Thiên Sát ở một bên trong nháy mắt phi thân mà lên, muốn đem Khảm Phổ bắt tại chỗ, nhưng ở trong giây lát sắp phải tới gần Khảm Phổ, cảnh vật ở trước mắt đột nhiên thay đổi, mười hai người đều xông vào trong không gian trận pháp.
Sắc mặt Lãnh Hoằng biến đổi nói: Khảm Phổ! Không ngờ ngươi lại bày ra trận pháp? Đúng là cực kì âm độc, ngươi sẽ vì thế phải trả giá đấy!”
“ Trả giá? Các ngươi bước lên Âm Diệu Tinh, lúc đến đây muốn từ ta lấy Vô Tự Thiên Thư, có từng nghĩ qua đồng dạng cũng sẽ trả giá vì cái này?” Khảm Phổ lạnh lùng nói.
Nhìn mười hai thiên sát ở trong trận pháp với Thanh Long mà Thanh Long Sát Trận hóa thành khổ sỡ đánh nhau chết sống, khóe miệng của Khảm Phổ hé ra một nụ cười lãnh khốc, cho dù là mạnh như mười hai thiên sát, ở trong Thanh Long Sát Trận cũng thể chỉ chống đỡ một tiếng rưỡi mà thôi. Chích Ma Quân nhất định không nghĩ tới mười hai thiên sát đi theo bản thân nhiều năm, hôm nay sẽ chết trong trận pháp của Khảm Phổ bày xuống vậy?
Cảnh Xướng từ đấu đến cuối đều là một bộ dáng âm lạnh, con mắt không có dời khỏi nửa điểm trên người của Khảm Phổ, sát ý tàn nhẫn ở trong không tiếng