Minh Nguyệt lạnh nhạt nói:” Nếu ngươi đã cố ý muốn chúng ta thả Tiêu Dao vương, thì xin mời các hạ lấy ra thực lực của ngươi nói chuyện vậy!”
Lăng Tiêu lạnh nhạt cười nói:” Đương nhiên có thể, chỉ là muốn đơn đả độc đấu chứ? Hoặc là các người cả đám cùng lên?”
“ Còn chưa thỉnh giáo tên hiệu của các hạ, mong rằng báo cho chúng ta. zuilu.neτ” Thanh Phong rõ ràng có thể nhin ra tu vị của Lăng Tiêu rất cao, tuyệt không dưới bản thân.
“ Phiêu Diêu Thần Điện, Lăng Tiêu.” Lăng Tiêu thấp giọng nói.
Rất nhiều người trong đám đông đều nhận ra người cao thủ này chính là phá vỡ Huyền Vũ trận, không khỏi đều tỉnh ngộ lên, nếu Lăng Tiêu có thể giúp đỡ Tiêu Dao vương phá trận, không có lý do khi Tiêu Dao vương gặp đến nguy hiểm mà không ra tay cứu người.
Lâm Phong nhìn không chớp mắt nhìn chăm chú vào Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ:” Tu vị của Lăng Tiêu này cao thâm như thế, nếu như hắn muốn cường hành đem Tiêu Dao vương mang đi, vẫn đúng là không có mấy người có thể ngăn được hắn.”
Lâm Diệp cũng là bộ hình dáng đó, lẳng lặng nhìn mọi thứ xảy ra trên sân.
Nhìn thấy Lăng Tiêu lại có thể thi triển ra di chuyển trong nháy mắt, không ai sẽ ngu đến đối lập với Lăng Tiêu, có lẽ cũng chỉ có Thanh Phong Minh Nguyệt hai lão có thể chống lại, đối với các người khác, thì không có tư cách này.
“ Nếu Lăng Tiêu đạo hữu dám đến cứu người, như vậy chúng ta thì cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể đánh bại bất cứ người nào trong huynh đệ chúng ta, ta liền làm chủ cho ngươi mang Tiêu Dao vương rời khỏi nơi này.” Thanh Phong chậm rãi nói.
“ Tốt, vậy một lời đã định!” Lăng Tiêu cất cao giọng nói.
Ánh mắt phức tạp của Tiêu Dao vương nhìn lấy Lăng Mộng, buồn bã nói:” Tại sao ngươi đến cứu ta?”
“ Bởi vì ta không muốn ngươi chết như vậy, ngươi chết, ta sẽ rất cô đơn.”
“ Đây chính là nguyên nhân ngươi đến cứu ta sao? Ngươi biết giữa chúng ta là có ngăn cách khó mà nói rõ.”
“ Vậy cũng không quan trọng, ta chỉ biết ta không thể cho ngươi chết như thế.”
Tiêu Dao vương cúi đầu không nói, thật lâu sau nói:” Quên ta đi! Đem hình ảnh của ta từ trong ký ức của ngươi hoàn toàn xóa đi, như vậy ngươi sẽ không đau khổ thế.”
“ Nếu như dễ dàng quên đi ngươi, như vậy chỉ có thể nói rõ căn bản ta không phải thật sự quan tâm ngươi, chuyện lừa mình dối người ta làm không được.” Lăng Mộng thấp giọng nói.
Lúc này Thiên Tuyệt ở nơi xa lại hướng chạy về phía Tiêu Dao vương, Tiêu Dao vương dường như có linh tính cảm ứng xoay đầu qua, ánh mắt hai người nhìn nhau, Thiên Tuyệt vẻ mặt không biểu tình rất nhanh chạy đến bên cạnh Tiêu Dao vương.
“ Tinh Hải la bàn trả lại ngươi.” Thiên Tuyệt đem Tinh Hải la bàn đưa cho Tiêu Dao vương, sau đó xoay người rời khỏi. Khi thân ảnh sắp phải biến mất trong tầm mắt Tiêu Dao vương truyền âm nói:” Ta có dư cảm, Thiên Kiếp ta sắp sẽ trong một năm giáng xuống.”
Nói xong thân hình bỏ chạy, biến mất.
Tiêu Dao vương ngơ ngác cầm Tinh Hải la bàn trong tay, trầm mặc không nói.
Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu kiên cường đứng, lạnh nhạt nói:” Ta đến tỉ đấu với ngươi, hy vọng ngươi đừng thua quá nhanh, như vậy khiến ta rất thất vọng.”
Mặc dù Thanh Phong Minh Nguyệt là huynh đệ ruột thịt, đồng thời cũng là đệ tử của một sư phụ dạy ra, nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Tính tình Thanh Phong hiền lành khiêm tốn, ở đối xử chi đạo rất là sư cố, cho người ta một loại cảm giác dễ tiếp cận.
Mà Minh Nguyệt lại hoàn toàn trái ngược, với tính cách quái gở lãnh ngạo, trong ánh mắt Minh Nguyệt, chỉ có tu vị là dưới bản thân, vậy thì toàn bộ đều là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới. Đừng nói là giao thủ với chính mình, chính là đến ứng thú nói chuyện Minh Nguyệt cũng là thiếu thớt.
Thanh Phong nhìn thấy Minh Nguyệt chủ động đề ra muốn tỉ đấu với Lăng Tiêu, thì biết nhất định Minh Nguyệt có hứng thú với Lăng Tiêu, nếu không sẽ không đề ra muốn làm đối thủ của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu gật đầu nói:” Vậy thì mời đạo trưởng chỉ giáo.”
××××××
Mộ Dung Nhược Tuyết đứng ở ngoài cửa đá lo lắng chờ đợi, linh thức cảm ứng được tứ bóng đêm trong thông đạo truyền đến tiếng xé gió hối hả, vội vàng nhìn qua.
Quả nhiên là hướng vào cửa bay nhanh vọt người bay tới là gia chủ Mộ Dung Hàn Sơn, chỉ là, ở sau lưng hắn chỉ có vài người gia tộc có tu vị tương đối cao, đệ tử Mộ Dung gia sót lại chẳng lẽ đều đã……
Mộ Dung Nhược Tuyết vẫn chưa kịp hỏi Mộ Dung Hàn Sơn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Mộ Dung Hàn Sơn liền quát:” Tất cả mọi người đều theo đường cũ quay về bên ngoài Ma Thần Điện, nhanh!”
Mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện đáng sợ gì, nhưng nhìn bộ dáng nhếch nhác bỏ chạy của đạo gia Mộ Dung Hàn Sơn, hẳn là có thứ gì lợi hại đang đuổi theo bọn họ.
Mộ Dung Nhược Tuyết cũng là lập tức theo đường cũ hối hả đi ra hướng bên ngoài Ma Thần Điện, chỉ là trong ẩn ẩn dựt dựt, Mộ Dung Nhược Tuyết giống như nghe được tiếng kêu rống của dã thú vậy, bởi vì không có nhìn rõ ràng, cũng không có để ý.
Lúc này tâm trạng Mộ Dung Hàn Sơn vô cùng hỗn loạn, Mặc Kỳ Lân vẫn theo đuổi không bỏ cuộc sau lưng, không biết sau khi ra khỏi Ma Thầ Điện sẽ tạo ra bao nhiêu sát nghiệt. Nếu để ọi người biết bản thân chính là chủ mưu thả ra Mặc Kỳ Lân, như vậy Mộ Dung gia có thể là hoàn toàn biến mất trên Vô Cực Tinh.
Nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng này, Mộ Dung Hàn Sơn cũng không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể đi một bước xem một bước, ít nhất người nhà của bản thân phải bảo đảm bí mật này không thể bị tiết lộ ra ngoài.
Vì vậy Mộ Dung Hàn Sơn một bên**bay vội một bên truyền âm hướng về mọi người nói:” Mọi ngườu nghe kỹ, sau lưng chúng ta có một con Thượng Cổ Ma thú đang đuổi theo chúng ta, bất cứ ai sau khi ra Ma Thần Điện lập tức rời khỏi quay về gia tộc. Sự việc này không cho phép nhắc đến với bất cứ ai, nếu như có người đem sự việc nói ra, nhất định gia pháp nghiêm nghị không đợi!”
Các đệ tử Mộ Dung gia không biết rõ tình hình đều là cả đầu sương mù, chỉ có Mộ Dung Nhược Tuyết đoán được không thể mở ra cửa đá bên trong, thì ra là giam cầm một con Thượng Cổ Ma thú. Hiện giờ bị gia chủ Mộ Dung Hàn Sơn cho trong lúc vô ý thả ra ngoài, những đệ tử Mộ Dung gia không có chạy ra nhất định là bị Thượng Cổ Ma thú giết chết.
Vừa rồi bản thân nghe thấy tiếng gầm rú đó nhất định chính là Thượng Cổ Ma thú phát ra, Mộ Dung Nhược Tuyết đoán ra sự việc đái khái, cũng không có nói, chỉ là trong lòng âm thầm nghĩ nói:” Nguyên nhân gia chủ Mộ Dung Hàn Sơn không cho đem tin tức truyền ra ngoài, có lẽ chính là sợ Thượng Cổ Ma thú xông ra bên ngoài Ma Thần Điện giết người, các nơi người tu chân bị thương tổn sẽ tìm đến Mộ Dung gia trả thù.”
Vì nghĩ cho lợi ích của gia tốc, Mộ Dung Nhược Tuyết cũng có thể hiểu rõ tâm tình của gia chủ. Chỉ là như thế, Vô Cực Tinh thì sẽ không bình yên.
××××××
Vũ khí của Minh Nguyệt là một thanh trường kiếm xanh biếc, trung phẩm Tiên khí, tên là Thông Đào. Khi Minh Nguyệt huy đọng đạo bào rộng lớn thì liền xuất hiện trong tay Minh Nguyệt, Thông Đào trên tay, biểu tình của Minh Nguyệt lập tức thì lãnh khốc chuyển biến thành nghiêm túc và trang trọng. Trong lúc lực chân nguyên cổ đãng, đạo bào xung quang không gió tự động bay lên, Tiên kiếm Thông Đào cũng nhẹ nhàng chấn động phát ra tiếng kêu trầm.
Mọi người mở to hai mắt chuẩn bị xem trận chiến khó có được của cao thủ, Cửu Kiếp Tán Tiên với người quyết đấu, không phải là lúc này đều có thể thấy được.
Lăng Tiêu cực kì oai phong giơ đôi vai lên, trong lúc bàn tay lật ngược, vẽ ra một đồ án kỳ dị. Trong màu quang chớp động, đột nhiên lúc đó đồ án đó biến lớn lên, ở trung tâm đồ án bất ngờ viết một chữ’ Cấm ‘ thật lớn, Thanh Phong ở một bên xem trận chiến sắc mặt thay đổi.
Minh Nguyệt cũng là âm thầm kinh dị nói:” Không nghĩ tới tu vị của Lăng Tiêu này nhìn lên cũng không phải đặc biệt cao thâm, không ngờ có thể trong lúc phất tay sử dụng giam cầm trận pháp. Quả nhiên không thể khinh thường hắn.”
Đồ án của giam cầm trận pháp đó càng biến càng lớn, thẳng đến có hơn mười thước rộng, dài hơn trăm thước mới dừng lại tiếp tục xu thế biến lớn, hối hả hướng về phía Minh Nguyệt bay đi.
Minh Nguyệt tay niệm nói bí quyết, thầm đọc tĩnh tâm chú, đột nhiên trong lúc đó, Thông Đào Tiên kiếm nắm giữ trong tay bay ra, nhanh như điện chớp với đồ án giam