Lúc này thời tiết đã không còn lạnh. La Mông, Pháp Phí còn có Ni Khắc, ba người kết bạn ra đi, Ni khắc lưng đeo một cái túi lớn, hành lý của ba người chủ yếu đều trên người Ni Khắc. La Mông ăn mặc rất nhẹ, hắn mang theo đoản kiếm đi phía trước dò đường. Pháp Phí lưng đeo đoản cung, bên hông lộ ra một cái túi tên, đề phòng có thể bị tập kích từ hướng khác tới.
"Chúng ta theo dòng nước, lát nữa sẽ tiến sâu về phía trước." La Mông ở phía trước dò đường, quan sát dấu chân của dã thú, quay lại hô một tiếng. Ba người tuy rằng ước định một bộ ngôn ngữ ký hiệu đơn giản, song bình thường đều không có thói quen sử dụng.
Qua một hồi, La Mông đột nhiên đứng lại giơ tay ra hiệu, ý bảo mọi người dừng lại.
"Làm sao vậy?" Ni Khắc thuận miệng hỏi, sau đó bị La Mông xoay người lại trừng mắt nhìn, vì vậy có vẻ có chút xấu hổ. Bọn họ vốn định đi tiếp thì gặp phải con mồi, ra hiệu không nói lời nào. Bất quá đây cũng là lần đầu tiên phối hợp, nhất thời có chút chưa quen.
Pháp Phí tháo đoản cung đeo trên lưng xuống cầm trong tay, La Mông nhìn chằm chằm xung quanh, ngón tay chỉ vào một nơi cách đó không xa, chỗ đó có một con hươu đang uống nước.
"May mắn thật, mới buổi sáng đi ra đây đã gặp ngay con mồi!"- La Mông thầm nghĩ, hắn liếm liếm ngón trỏ rồi dựng đứng ngón trỏ lên để quan sát hướng gió.
"Chúng ta đang đứng ở cuối gió." Hắn dùng ký hiệu nói với hai người kia. Sau đó chỉ chỉ cái bao của Ni Khắc , rồi lại chỉ xuống mặt đất, hai tay nhẹ nhàng hạ xuống, ý bảo hắn cẩn thận để bao xuống, sau đó chỉ về phía trước.
La Mông và Ni Khắc chậm rãi tiến lại gần chỗ con hươu, tới một khoảng cách nhất định thì dừng lại. Mặc dù đang ở cuối gió, thế nhưng đừng khinh thường cảnh giác của dã thú. Còn cung thủ Pháp Phí đi tới nửa đường thì ngừng lại ẩn thân thật tốt. La Mông lấy từ trong lồng ngực ra hai cái dây thừng có móc, đưa cho Ni Khắc một cái.
Ba người đều tự chuẩn bị tốt. Bây giờ còn là buổi sáng, mặt trời vẫn tại phía đông, sau đó La Mông nhìn Pháp Phí ở mặt đông cách đó không xa, rút đoản kiếm ở bên hông ra dựng thẳng đứng.
ở phía đối diện, cung thủ thấy ánh sáng phản chiếu từ thân kiếm, nheo con mắt lại, lấy ra một mũi tên lắp lên đoản cung, "Sưu" thoáng cái liền phát động công kích.
Cùng lúc đó, La Mông và Ni Khắc cũng ném sợi dây thừng ra ngoài.
"Trúng!" Pháp Phí quát khẽ, mũi tên phá không mà đến đi qua tầng tầng lá cây ngăn trở, Ni Khắc và La Mông dùng dây thừng giữ con hươu.
La Mông và Ni Khắc đồng thời khẽ giật dây, muốn lật ngã con mồi.
"Cẩn thận!" Phía xa xa Pháp Phí đang nhìn hai người đột nhiên rống lớn, "Con hươu đang hướng các ngươi tiến đến đấy!"
Ni Khắc không nghe rõ, còn đang vội vàng thu dây thừng.
La Mông vừa nhấc mạnh đầu, thấy con nai mắt đỏ như máu, căn bản không giống con mắt của động vật. "Ni Khắc! chúng nó bị biến dị!" Hắn rống lớn lên.
Khu rừng rậm này vô cùng phức tạp, có năng lượng đặc thù, một số sinh vật dễ bị phát cuồng, tuy rằng thể chất không biến hóa, thế nhưng lại cực kỳ hiếu chiến.
Ni Khắc đem dây thùng dưới chân ném đi, rút trường kiếm ra, sau đó vọt mạnh tới chỗ con hươu đang hung hăng lao tới.
"A… đau quá!" Ni Khắc không giữ được thanh trường kiếm, rơi trên mặt đất, vội vàng hét: "La Mông giúp ta!"
La Mông ở cạnh Ni Khắc nhìn thấy cơ hội, bước nhanh về phía trước vươn đoản kiếm đâm tới, một kiếm đâm vào bụng trên của con hươu.
Con hươu bị đâm xuyên qua bụng, nhất thời khí lục mềm nhũn. Ni Khắc cảm thấy lực va đạp trên ngực giảm bớt, huyết khí xung thiên, hai chân hắn áp trên mặt đất, hai tay nắm sừng hươu, túm chặt lấy con mồi.
"Giết!" La Mộng hét lớn, thở ra một hơi, gót chân không chạm đất, chân trước bám lấy mặt đất, lực lượng từ dưới chân phát động theo bên hông và sống lưng tích tụ lại rồi bộc phát trên thân kiếm.
Con hươu biến dị đau đớn, tru lên ra sức giãy dụa, con ngươi đỏ bừng nhìn cực kỳ hãi người. Thoáng cái sức lực của nó càng lúc càng lớn, Ni Khắc cảm thấy hai nắm sừng hươu hổ khẩu tê dại, hầu như không còn chút sức lực nào.
La Mông và Ni Khắc đồng lòng hợp lực đối phó con hươu biến dị, nhưng cùng lúc đó một con hươu biến dị khác vọt tới. "Cẩn thận!" - Pháp Phí hướng một con hươu khác bắn ra một tiễn, vội vàng cảnh cáo hai người.
Ni Khắc nghe thấy Pháp Phí cảnh báo, nhưng hắn lại đang cùng con nai so đấu khí lực, nhất thời nghĩ không ra biện pháp chống đối.
La Mông buông đoản kiếm, để lại trong bụng con nai thứ nhất, vội vã cuộn người né tránh con nai thứ hai đang xông tới, "Ni Khắc, làm tấm chắn." Sau đó tiện tay lấy thanh trường kiếm của Ni Khắc rơi trên mặt đất.
Ni Khắc tuy rằng thoáng nghe chợt minh bạch, thế nhưng từ lâu sắc mặt đã trắng bệch, căn bản đã dùng không ít khí lực, chỉ có thể miễn cưỡng dùng con hươu sắp chết ngan cản trên thân thể, nhưng vẫn thấy từ tay truyền đến lực lượng mạnh mẽ như cũ khiến hắn ngã vật trên mặt đất.
Thế nhưng mũi tiễn của Pháp Phí bắn tới làm con hươu bị thương ở chân sau, vọt mạnh đâm trúng con hươu thứ nhất , nhất thời té ngã xuống đất.
Nguyên một thân bùn đất, La Mông nắm trường kiếm của Ni Khắc đứng lên, nhắm chuẩn mục tiêu, nhãn thần bình tĩnh , trong tay kiếm phong vẽ thành một nửa cung tròn, thoáng cái chém đứt đầu con hươu thứ hai, máu tươi chảy ròng ròng.
Đại cục đã định, Ni Khắc thở ra một hơi, nhất thời thoải mái hơn, thấy biểu hiện của lão hữu như vậy hắn có chút rung động - Hắn nghĩ đó là một kinh nghiệm, trước sinh tử cái chiến binh cần là sự kiên nghị.
"Tạ ơn…a!" Ni Khắc vùa cừng con nai biến dị đấu chọi cho đến nội thương, toàn thân mồ hôi, cả người như vừa từ trong nước đi ra, sắc mạt trắng bạch dọa người.
"Có thể nghỉ ngơi một hồi không vậy." Ni Khắc ôm bụng nói, sau đó đột nhiên ho khan kịch liệt :"A…a… ta rất.." Hắn lại ngã xuống đất.
"Không có việc gì, trước tiên ngươi nghỉ ngơi đã." La Mông kiểm tra không