"La Mông! La Mông! Tỉnh tỉnh! La Mông!" Trong lúc còn đang mơ ngủ La Mông cảm thấy trên mặt mình ướt ướt, vừa mở mắt nhìn, "A!" Hắn thoáng cái nhảy dựng lên, trước mắt mình không gì khác chính là khuôn mặt một con hắc cẩu.
"La Mông, tỉnh dậy." Cách đó không xa chính là một nam nhân trung niên, hắn khoác áo choàng bằng lá cây màu lục sắc. Bên cạnh nam nhân trung niên này ngoài tiểu hắc cẩu ở ngoài kia,còn có một con đại bạch cẩu.
" Lão sư? Là lão sư sao." La Mông tự hiểu được đối phương là ai: " Kiệt Pháp lão sư."
Đức lỗ y Kiệt Pháp, một năm trước đến chỗ này định cư, trong một khu rừng bên ngòai trấn, La Mông theo lão học Đức lỗ y, dĩ nhiên lão ngoại trừ trao đổi thương phẩm, cơ bản không hề lui tới.
" Ta đương nhiên là Dức lỗ y, Kiệt Pháp Nặc Tư." Nam nhân trung niên nói: " Nhưng cũng là lão sư ngươi."
La Mông như bị sét đánh, thân thể mơ hồ run rẩy, “Bí mật khó khăn dấu kín lại bị phát hiện rồi hay sao? Không, tuyệt đối không phải, rõ ràng Nữ thần trong Thần điện cũng không có nghi vấn mà."
" Đồ đệ ta chỉ có Vi Ma Khâu Thụy." Phía sau nam nhân trung niên, một thiếu nữ mĩ lệ có túi nhỏ nhìn xung quanh La Mông, Đức lỗ y Kiet Pháp ôn nhu vuốt tóc nàng.
"Vậy… đại sư Kiệt Pháp có chuyện gì vậy?" Hiện tại tuy rằng La Mông không lộ ra việc kia, nhưng bị đối phương nói như vậy tâm tình có chút không vui.
" Ta thấy nơi đây có ánh lửa, sợ khu rừng bị cháy nên chạy về đây." Khiệt Pháp nói.
"Ánh lửa? Là ta và hai đồng bạn đốt lửa cắm trại." La Mông trong đầu một trận mơ hồ, nhìn Đức lỗ y: " Cũng không có cách nào khác, ta phải đốt lửa để cản dã thú tới đây."
Hắn quơ cánh tay hướng Đức lỗ y giải thích, thanh âm ngày càng kích động, trong nội tâm hắn đan xen vừa sử dụng tự nhiên vừa bảo vệ tự nhên, hai thứ ý niệm trong đầu rối tinh.
"Huống hồ còn có đồng bạn bên cạnh ta." La Mông giải thích: "bon họ coi đống lửa thì sẽ không để cho nó thiêu cháy khu rừng."
Hắn đang muốn nói như vậy, nhưng câu sau cứ như vậy nghen lại trong cổ họng.
La Mông thấy trước mặt, khuôn mặt Đức lỗ y Kiệt Pháp dần mơ hồ, cuối cùng biến thành gương mặt già nua của tiên sinh Lý Tra Đức.
"Đồng bạn bên cạnh ngươi." Đức lỗ y đè lại chuôi trường kiếm đeo bên hông.
La Mông giương mát nhìn xung quanh, chẳng những Đức lỗ y Kiệt Pháp trở thành chiến sĩ Lý Tra Đức mà thoáng cái rừng cây xung quanh cũng trở thành một đội quân
Mới vừa rồi theo sau Đức lỗ y là một thiếu nữ giờ cũng không thấy đâu, chỉ còn lại Lý Tra Đức với thanh trường kiếm bên hông.
"Đồng bạn chúng ta ở ngay bên người chúng ta." Đức lỗ y châm rãi rút thanh trường kiếm bên hông ra, lập tức trường kiếm chỉ vào La Mông." Có cái gì đáng tin cậy hơn so với nó."
"Đồng bạn?" La Mông cũng rút kiếm cầm nơi tay, nhìn chăm chú vào thanh đoản kiếm. "Đây là ta đáng giựa vào đồng bọn." Đột nhiên trong lúc đó hắn thấy tình huống có chút kì quái, tâm tình nhất thời cao vút lên. "Đối với ta đồng bọn không chỉ là kiếm của ta, còn có Pháp Phí, Ni Khắc nữa."
"Người bạn Ni Khắc của ngươi bị trọng thương, nói không chừng chỉ chớp mắt sẽ chết." Đức lỗ y chậm rãi nói, " Ngươi cùng hai người chúng lần đầu tiên mạo hiểm lại chết một người." Đức lõ y chần chừ một chút: "Ân, nói không chừng không phải chết thực sự mà là mất đi năng lực sinh hoạt."
Hắn trậm rãi lắc đầu: "Nhưng có gì khác nhau đâu."
Hăn nhìn chăm chú vào mắt La Mông; "Ngươi nói, xem còn có người nào chấp nhận theo ngươi mạo hiểm bên ngoài, thậm chí đồng bạn Pháp Phí của ngươi, gã có thể đi cùng với ngươi nữa thì cũng không biết sẽ chết như thế nào."
"Đức lỗ y tiên sinh tôn kính!" La Mông nghe xong cảm xúc dâng trào: "Ngươi là một chiến sĩ ưu tú, không có ai tin tưởng kề vai chiến đấu lúc khó khăn sao?"
" Ta tin tưởng, nhung bọn hắn đều đã chết." Đức lỗ y thản nhiên nói, " Ba mươi lăm năm chiến đấu, các huynh đệ đã chết vì ta nhiều lắm."
Hắn hiếm khi lộ ra bộ dạng bi thương: "Có thể vẫn là bạn ta chỉ còn lại kiếm của ta.
Dù sao thần trí La Mông không rõ ràng nên chưa hề phát hiện chỗ không đúng trong đó, đương nhiên nếu biết được chỗ không đúng, cũng sẽ không để hắn phải như đang chìm trong mộng.
"Không, ta sẽ không như vậy." La Mông rít gào: "Là ta thuyết phục bọn họ đi, sẽ dùng kiếm của ta giúp đỡ bọn họ."
" Thật vậy chăng?" Đức lỗ y tiện tay chém ra một kiếm, kiếm pháp hắn chỉ chốc lát đã đđánh La Mông ngã xuống đất.
Ánh mắt Đức lỗ y lạnh lùng nhìn La Mông đang quỳ rạp trên mặt đất, hắn nói: " Đứng lên."
La Mông đứng lên, lại bị đánh ngã, đứng lên, rồi lại ngã, cứ như vậy chẳng biết bao nhiêu lần.
" Đứng lên." La Mông lại nghe được những lời này, nhưng thân thể và linh hồn hắn hình như tách rời, chỉ có thể hơi rung động thân thể thật giống như bị đại chùy nghìn cân áp trụ.
" Đứng lên! có địch ! ! !" La Mông bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Thì ra là nằm mộng ah, đầu óc La mông có chút hỗn loạn ,hắn định thở hắt một hơi, nhưng thoáng cái hai mắt mở to,lọt vào trong tầm mắt chính là một thanh mâu.
Nó xuyên qun trướng của ba người cắm xuống đất, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của ban đêm ra xung quanh. .
" Có người đánh lén!" La mông căng thẳng vội vàng đưa tay sờ đoản kiếm bên người.
La mông chống tay nhảy lên, thân thể linh hoạt thoáng cái nhảy ra khỏi trướng bồng, đáp xuống chô đất bằng sau đó rồi xoay người
"Thật nhiều địa tinh." Ánh lửa chiếu rọi xuống, La mông vỗ vỗ đám bụi bặm trên người, con mắt sáng lên, cố hết sức nhìn rõ một chút trong đêm tối, ánh mắt rất nhanh đảo qua hai bên.
Pháp Phí trên một tay cầm cái nồi coi như tấm