"Ân" trung niên Đức lỗ y quay sang La Mông khẽ gật đầu. sau đó yên lặng ngồi xổm bên người bệnh, chiếc áo khoác bằng lá cây trên người kêu "Sàn sạt." Hai chim tước từ trên người liền bay đi.
"Trước tiên đem hắn đến phòng của ta đã." Đức lỗ y yên lặng kiểm tra một hồi, sau đó quay sáng nói với hai người.
Vừa nghe được lời ấy, tâm trạng của hai người cảm thấy tốt hơn. Nếu đã để họ đem người vào vậy rất có hi vọng sẽ chữa trị được.
La Mông và Pháp Phí vội nâng cáng lên đem người vào trong phòng.
Hai người cẩn thận để người xuống, Đức lỗ y vung tay lên trực tiếp đuổi mọi người ra ngoài, "Các ngươi ra ngoài trước đi."
La Mông và Pháp Phí nhìn nhau, không dám cãi lại đi ra ngoài đợi.
Cứ đợi như vậy một hồi, Pháp Phí rốt cuộc không chịu được, che nửa miệng thì thầm, "La Mông ta muốn hỏi." hắn liếc mắt nhìn đại cẩu, "Ngươi nói được ngôn ngữ của nó?"
Đại hắc cẩu Đạt Khắc cũng ở ngoài phòng chờ, nằm trên bãi cỏ gần đó.
"Cái gì? Nói ngôn ngữ của nó?" La Mông nhất thời không hiểu, quay đầu nhìn lại theo hướng đối phương, mới chợt hiểu ra nói: "Không, ta đương nhiên không biết."
"Khi chúng ta vừa mới tới, rõ ràng ngươi có làm mà?" Pháp Phí sửng sốt, nhất thời toát mồ hôi,
"Đương nhiên là cùng nó nói chuyên ah!" La Mông cảm thấy ngạc nhiên
"Ngươi không nói ngôn ngữ của nó, làm sao có thể nói chuyện." Pháp Phí lau lau mồ hôi.
"Nó có thể hiểu ngôn ngữ của chúng ta…" La Mông buông tay.
Pháp Phí nhất thời không nói gì
Đức lỗ y có ba hình thức, La Mông là một hệ truyền thừa tuy không chú trọng cùng dã thú và thực vật giao lưu, nhưng không đến nỗi không thể lý giải.
Một lát sau không thấy Pháp Phí nói lời nào, La Mông cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Cây cối ở đây cùng với địa phương xung quanh tuy không có gì khác biệt. Nhưng trong thực vật ở đây lại có một sức sống mãnh liệt.
Nguyên khí tràn ngập khiến cho La Mông cảm thấy rất thoải mái. Hắn cảm giác cả người phảng phất như theo nguồn sức mạnh đó nảy mầm, khỏe mạnh lên.
Bất tri bất giác, La Mông đắm chìm trong cảm giác say mê.
"Trong phòng tự nhiên khí tức nồng nặc hẳn lên." Qua một lúc, La Mông chậm rãi trợn mắt, ngẩng đầu nhìn về phòng nhỏ.
"Chuyện gì xảy ra vây?" Pháp Phí ngơ ngác không giải thích được.
"Tự nhiên là thần thuật của Đức lỗ y." La Mông thoáng giải thích, hắn hiện tại không có bản lĩnh siêu việt gì nhưng dù sao cũng dược huấn luyện thành Đức lỗ y: "Mượn lục lượng tự nhiên ở xung quanh để đạt được các loại muc tiêu, tỷ như hiện nay là trị thương."
"Chúng ta cách xa như vậy, còn cách một bức tường, cũng có thể cảm nhận thần thuật?" Pháp Phí không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi.
"Dù sao cũng là pháp thuật trị liệu." vẻ mặt La Mông trở nên bất đắc dĩ:
"A….A!" Pháp Phí cười cười,hiện tại có thể trị hết bệnh cho đồng bọn, tâm tình của hắn cũng dễ chịu hơn nhiều.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa gỗ trong phòng bị đẩy ra.
"Chúng ta vào đi thôi." La Mông nói một tiếng rồi trực tiếp đi vào.
Pháp Phí cũng cười đi theo.
Hai người đi vào trong phòng, thấy Ni Khắc vẫn bị đặt trên giường gỗ, tựa hồ đang ngủ, trung niên Đức lỗ y đứng một bên. Hai người đến gần bên giường, thấy sắc mặt hắn đã hồng lên nhiều không tái nhợt giống như trước kia.
"Lão sư, chữa được chưa?" La Mông hỏi.
"Đã không có gì nguy hiểm nữa." Đức lỗ y gật đầu.
"Cảm tạ đại sư." Pháp Phí cảm kích nói.
"…Nhưng phủ tạng của thanh niên này đã bị tổn hại nặng, tuy qua trị liệu tu bổ lại, nhưng sau này không nên hoạt động mạnh." Đức lỗ y nói, hắn nhịn không được ho khan một tiếng: "Nếu triệt để tiêu trừ sẽ rất đau đớn, một lần trị liệu sẽ không hết được."
"Lão sư, hoạt động cao độ là chỉ…" La mông có chút không an tâm
Pháp Phí cũng vểnh tai.
"Chay trốn nhanh, chiến đấu kịch liệt, thậm chỉ cả nói quá to cũng là…" mỗi câu nói của Đức lỗ y, sắc mặt hai người càng khó coi.
"Tại sao có thể như vậy…" sắc mặt Pháp Phí rất khó coi, hai tay ôm đầu không dám tin, thì thào tự nói: "Đại sư không phải có phần nắm chắc chữa tốt, mới bảo chúng ta đem người vào sao?"
Kiệt Pháp bất đắc dĩ cười cười: "Ta cũng không có nói nắm chắc cái gì, chỉ là tên tiểu tử này bị thương quá nặng, mượn lực lượng tự nhiên làm dịu sự đau đớn của hắn, vẫn như cũ phải an dưỡng một đoạn thời gian dài, hơn nữa liên tục thi triển thần thuật, có lẽ nên đi tìm mục sư và Đức lỗ y cao cấp - Đức lỗ y chúng ta cũng phải dựa theo quy tắc ."
Thần không cần tiền tài, nhưng giáo hội và mục sư cần.
Thần thuật, là biểu hiện của thần ân, nếu như nói không ràng buộc, thì hiển nhiên rất hạ giá, không thể khiến người lĩnh hội thần ân, sở dĩ phải truyền bá tín ngưỡng còn là bởi vì trong giáo hội và mục sư phải có chi phí.
Thần thuật của Đức lỗ y đến từ tự nhiên, thế nhưng từ rất lâu, tự nhiên thần minh cũng đã thấm vào cái nghề nghiệp này, hơn nữa Đức lỗ y cũng không thể phá bỏ quy tắc.
La Mông cũng là Đức lỗ y, xuất phát từ quan hệ giữa lão sư và học trò, một lần miễn phí trị liệu đã là cực hạn, không thể tổn hao lực lượng thiên nhiên quý giá lên trên người Ni Khắc.
Đức lỗ y cấp 1-2 có năng lực trị liệu vết thương, cấp 3-4 không có pháp thuật trị liệu mới, cấp 5-6 có thể trị liệu vết thương nhẹ, Kiệt Pháp là Đức lỗ y cấp năm, lão có sơ cấp trị liệu thần thuật, theo như lão nói phải dùng nhiều lần sơ cấp trị liệu thần thuật, nếu không phải tìm Đức lỗ y cấp 9 - 10 có trung cấp trị liệu thần thuật lại chữa trị.
Sắc mặt Pháp Phí rất