"Đầu mùa đông còn có thể thu hoạch dược thảo?"
Buổi trưa hai người đang ăn thịt quay, Đức lỗ y Kiệt Pháp nghe thấy vậy liền liếc mắt nhìn La Mông, nói: "Có ah, còn có cỏ Cửu Diệp, thế nhưng trong rừng rậm có rất ít, thu thập phải chú ý, nghìn vạn lần không nên cây nào cũng thu thập, năm sau không phát triển được, đây chính là bổn phận của Đức lỗ y chúng ta."
"Cỏ Cửu Diệp?" La Mông suy nghĩ một chút, nhơ lại trong sách đích xác có cái này, đây là một loại dược thảo trân quý.
Nếu như phối hợp với thần thuật thêm vào số lượng vừa phải bột phấn cỏ Cửu Diệp, có thể điều chế ra nước thuốc trị liệu sơ cấp, mang theo người có hiệu lực trong ba tháng.
Nếu là dùng để ăn, giá trị dược liệu tương đối cao, đặc biệt dùng để bồi bổ. Thần thuật có thể trị liệu rất nhanh, nhưng không thể bồi bổ cho cơ thể người bởi vậy thuốc này vô cùng được hoan nghênh.
Nguyên nhân chính là vì có hiệu quả trị lệu, con người chen chúc thu thâp, dẫn tới loại dược thảo này tại khu vực con người quản lý rất thưa thớt.
Năm gần đây, giáo hội của nữ thần nông nghiệp đã từng có ý định bỏ công nuôi trồng.
La Mông kiềm chế tâm tư, chờ Kiệt Pháp ăn xong rồi mới hỏi: " Ta có thể xem một chút không?"
"Ân, vốn là không thể nhưng ngươi cuối cùng vẫn coi như là đệ tử của ta, ngươi cũng đã thành Đức lỗ y, cũng nên cho ngươi xem một chút, đi thôi, chúng ta vào phòng trong."
Đức lỗ y Kiệt Pháp cũng không có chối từ, nhìn bốn phía vắng lặng, liền đẩy một cánh cửa rồi đi xuốngchỗ tầng hầm phía dưới.
Thấy Kiệt Pháp thần bí như vậy, La Mông có chút đau đầu.
Tới phía trước một cửa đá, Kiệt Pháp ngừng lại.
"Chính là ở đây?" La Mông nhức đầu, không rõ vì sao đối phương đưa mình tới nơi này làm gì, hắn cung không hiểu hầm ngầm này kiến tạo thế nào, một người Kiệt Pháp vì sao có thể đào ra một cái hầm ngầm lớn như vậy?
Kiệt Pháp nhìn hắn nở nụ cười thần bí, tay đặt ở chỗ nào đó, một khối đá lớn chậm rãi đưa ra, lộ ra một lỗ hổng vừa một người. Kiệt Pháp tiến trước một bước đi vào, La Mông theo phía sau.
Vừa đi vào, một thứ cảm giác ấm áp ập tới trước mặt, một mùi thơm ngát tràn ngập trong đó, La Mông ngẩn người nhìn tất cả.
Đây là một không gian rộng khoảng 200 mét vuông, chia làm mấy tầng, mỗi tầng đều có lớp đất đai màu mỡ, với đủ các loại thực vật.
Trung tâm là một cái tế đàn, thế nhưng nhìn không ra Thần nào, tế đàn rất mọc mạc, điêu khắc một ít ký hiệu thần bí, tản mát ra khí tức tự nhiên tươi mát.
Tại trên thạch đỉnh, có một khối thủy tinh, tỏa ra ánh sáng mặt trời.
"Cái này là?" La Mông há to miệng, cái này chẳng phải là Ôn thất ?
"La Mông, ngươi rất kinh ngạc ah, đây là ta tự sáng tạo ra căn phòng ấm, chuyên môn nuôi trồng một số thực vật quý hiếm." Kiệt Pháp thấy La Mông kinh ngạc, liền nở nụ cười đắc ý.
"Ân, thực sự là rất giỏi." La Mông gãi đầu, hắn không nói gì, bản thân hắn có sừng thần nông làm phòng ấm, vậy mà người này lại có được một cái của riêng mình.
Vòng vo một hồi, hắn lộ ra thần sắc hâm mộ, liếc mắt tới tế đàn hỏi: "Đây là cái gì? Vị điện hạ trên tế đàn này?"
"Hắc hắc, ngươi đoán không sai, đây là tế đàn nguyên thủy tự nhiên, khi ta đạt tới cấp năm mới có thể có được." Kiệt Pháp đắc ý nói, tay sờ sờ chiếc nhẫn.
La Mông cũng chú ý tới cái nhẫn này, cái nhẫn này thoạt nhìn vô cùng bình thường, tựa hồ có hoa văn hình lá cây, thế nhưng trong mắt hắn, quanh nhẫn có một vầng ánh sáng màu trắng chói mắt.
Bản thân chiếc nhẫn mang theo một loại lực hấp dẫn rất kỳ diệu. Hai mắt bất giác nhìn, làm cho Kiệt Pháp cảm thấy vội ẩn dấu đi.
"Đây là cái gì…?" La Mông có chút xấu hổ, chỉ chỉ khối thủy tinh trên đỉnh thạch thai.
"Đây là nhật huy thủy tinh, chỉ cần phơi dưới nắng mặt trời ba ngày, có thể chiếu sáng một ngày một đêm, chỉ cần có ba quả nhật huy thủy tinh là có thể thay phiên chiếu sáng toàn bộ căn phòng này,"
Nghe xong lời này, La Mông hết chỗ nói, đây không phải là đèn năng lượng mặt trời chiếu sáng sao?
Xuống lần nữa, có thể thấy cỏ Cửu Diệp mọc thành một hóm, cái khác còn có cây cỏ, lộ hoa, thạch mê cô, thải hồng thụ các loại, đều là thực vật tương đối hiếm thấy, La Mông xem hoa cả mắt khiến Kiệt Pháp vô cùng hài lòng.
Quan sát những dược thảo này tốn của La Mông một giờ, sau cùng, Kiệt Pháp vô cùng đắc ý, tặng nguyên một bọc hạt giống cỏ Cửu Diệp.
Một lúc sau, hai người đi ra ngoài.
Đi ra một lúc, La Mông nhìn đồng bạn chìm vào giấc ngủ sâu, cau mày.
Đêm qua chiến đấu, bị mấy người địa tinh tập kích, còn thiếu chút toàn bộ bị diệt, ba người chiến đấu không chỉ là lực lượng, kinh nghiệm cũng thiếu rất nhiều
Sau đó có thể giải quyết địa tinh, đã là một loại may mắn, còn có Đức lỗ y trị liệu, rốt cuộc xem như là may mắn.
Hiện tại Ni Khắc không còn nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Chỉ có thể chờ ngày mai, Kiệt Pháp hoàn toàn khôi phục lại thi triển thuật trị liệu để trị triệt để.
Tuy Kiệt Pháp hiện tại còn nói tốt, thế nhưng sau một tháng, không lại trả, hậu quả…
Bất tri bất giác, nét mặt La Mông có chút u sầu.
Lập tức, La Mông nhân cơ hội lãnh giáo Kiệt Pháp về pháp thuật Đức lỗ y, có lẽ tâm tình không tệ, Kiệt Pháp nói: "Kỳ thực rất đơn giản, Đức lỗ y hình thành cái tâm tự nhiên, sau đó minh tưởng, nhìn kỹ nguoi sẽ thấy trong cái tâm tự nhiên của ngươi có rất nhiều ký hiệu, từng ký hiệu đại biểu ột loại pháp thuật tự nhiên, ngươi chỉ cần rót vào lục lượng sẽ có.
"Có bao nhiêu ký hiệu?"
"Đương nhiên là có, liên hệ với tự nhiên và lĩnh ngộ càng sâu, thu được càng nhiều ký hiệu, từng ký hiệu đều có thể phục chế, lực lượng rót vào trong một ký hiệu sẽ hình thành một mảnh lá cây, đây là thần thuật ngươi có khả năng thi triển, bởi vậy ngươi có thể hình thành nhiều phiến lá cây, đại biểu cho ngươi có khả năng thi triển mấy loại pháp thuật.
Theo miêu tả rất rõ ràng, La Mông biết đươc cơ bản ảo diệu của Đức lỗ y, bởi vậy mượn cớ không quấy rầy Kiêt Pháp nghỉ ngơi, sau đó ra ngoài đi dạo, tiến vào một rừng cây đối diện.
Thâm