Cùng với lúc La Mông đi làm thủ tục ở công hội mạo hiểm, trong một gian hàng của Khắc Lan Phổ, Ba Ân Nhĩ - Chủ của đội buôn đang nói chuyện với con của mình là Phí Tề Á.
Phí Tề Á là một người thanh niên có mái tóc màu vàng, và một cái mũi ứng. Thân thể của gã cân xứng, cho thấy là một chiến sĩ được rèn luyện hàng ngày.
- Phí Tề Á! - Ba Ân Nhĩ hiền lành nhìn con trai và gọi tên của nó:
- Con thấy La Mông như thế nào? - giọng nói của lão có một chút gì đó như khảo nghiệm.
- Cha! - Phí Tề Á cũng không trả lời ngay, cau mày suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Đây có thể nói là một người trời ban, đồng thời xử sự rất già dặn. Nghe nói trước kia, hắn làm tiểu nhỉ ở cửa hàng của Mặc Đặc. Có lẽ khi đó hắn đã học được một số thứ.
Nét mặt Ba Ân Nhĩ có chút hài lòng nhưng nhanh chóng biến mất:
- Nói như vậy thì con xem trọng tương lai của hắn?
Phí Tề Á ngẩn người, nhưng gã nhanh chóng trả lời:
- Đúng vậy! Cha! Con xem trọng tương lai của hắn. Một người còn trẻ mà xử sự như vậy, chỉ cần không phải là người đen đủi, hắn sẽ thành công.
Ba Ân Nhĩ nở nụ cười, lần này lão không hề che giấu:
- Giao tiếp với một con sư tử con thì tiếp theo sau nó sẽ trở thành một con sư tử hùng mạnh. Phí Tề Á! Nếu con đã xem trọng tương lai của La Mông vậy thì con là một thương nhân, con hãy đầu tư đi.
Nói xong, Ba Ân Nhĩ lấy từ trong lồng ngực ra một tấm da dê, bên ngoài được gắn sáp màu đỏ. Trên miếng sáp có một ký hiệu của đội buôn Ba Ân Nhĩ.
Ánh mắt của Phí Tề Á nhìn ngón trỏ bàn tay phải của phụ thân. Ở đó có một chiếc nhẫn, trên mặt còn có vết sáp.
- Đại sư Tát Khắc Duy trong thành là một vị ma pháp sư được mọi người tôn kính. Lão là bằng hữu của cha. Trước đây, lão có tới tìm cha, nhờ ta tìm cho lão một ít mục sư và Đức Lỗ Y sơ cấp. Lão cần một số người điều chế cho lão một ít dược phẩm trị liệu. Dù sao thì pháp sư có thể chế được rất nhiều loại thuốc nhưng lại không làm được thuốc điều trị. Hiện tai, Phí Tế Á! Vì sự lựa chọn của con, cha quyết định đề cửa La Mông tới cho lão. Phong thư đề cử này, con cứ đưa cho La Mông. Hiện tại, La Mông đang cần tiền, tin rằng con biết cách để làm cho hắn cảm thấy được thiện chí của con.
Ba Ân Nhĩ trịnh trọng đưa phong thư cho đứa con.
Phí Tề Á gật đầu, cất một cách cẩn thận:
- Cha! Bây giờ con sẽ đi công hội mạo hiểm để tìm hắn.
Ba Ân Nhĩ gật đầu:
- Con đi đi.
Ba Ân Nhĩ đi tới cửa thì nghe thấy phụ thân ở phía sau nhỏ giọng nói một câu:
- Nghe nói rượu ngon là thứ để thử đá có phải là vàng. Còn mỹ nhân là cái cân tiểu ly để xem người ta thế nào.
Phí Tề Á cảm thấy ấm áp, nét mặt nở nụ cười sáng lạng.
Lúc La Mông ra khỏi công hội kẻ mạo hiểm thì bầu trời phía Tây đã đỏ ối.
- La Mông! - Một tiếng gọi hắn chợt vang lên.
La Mông theo phản xạ quay đầu lại thì thấy một người thanh niên đang đứng vẫy tay với hắn.
La Mông nhận ra đó là Phí Tề Á, con trai của thương nhân Ba Ân Nhĩ.
Trong ấn tượng của La Mông thì Phí Tề Á là một thương nhân lão luyện, phần lớn là do có được sự dạy dỗ của Ba Ân Nhĩ. Ở trên người Phí Tề Á, điều duy nhất của một người thanh niên còn sót đó là trong thâm tâm của gã có một thứ dã tâm.
- Xin chào! - La Mông cũng vẫy vẫy tay.
- La Mông! Chúng ta tìm một chỗ nào đó uống rượu nhé. - Phí Tề Á tự nhiên đi tới.
Nghe thấy vậy, La Mông liền biết ý của Phí Tề Á đó là :" La Mông! Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
- Được rồi! Ta nghe các cụ nói rằng rượu có thể giải rượu. - La Mông cười sang sảng đi tới.
- Có phải không? Ta nghe nói rượu của quán lão Duy Luân có một loại rượu trái cây rất ngon. - Phí Tề Á liếm đầu lưỡi:
- Để ăn mừng ngươi trở thành một kẻ mạo hiểm, lần này ta mời có được không?
- Vậy thì ta không khách khí. - La Mông vỗ vai Phí Tề Á.
Lúc cả hai tới quán rượu của lão Duy Luân thì trời đã hơi tối. Bên trong quán chưa đông người. Đại khái, phải thêm một chút nữa thì những kẻ mạo hiểm mới tới đây.
Một lão nhân mập đầu hói đứng sau quầy kêu lên:
- Xin chào hai đứa nhóc. Có muốn uống một chút gì không?
- Lão Duy Luân! Lấy rượu trái cây của lão ra đây. Hai chén nhé. - Phí Tề Á giơ hai ngón tay cười hì hì mà nói, sau đó gã chọn một cái bàn rồi lấy một cái ghế cho La Mông.
La Mông cười ngồi xuống, trong lòng có chút rung động. Vị lão nhân đứng sau quầy đang chào hỏi khách khứa, trên người có một lớp ánh sáng mỏng màu đỏ. Màu đỏ đó giống hệt như màu máu chứng tỏ sức sống mãnh liệt của chủ nhân. Đồng thời từ hương vị giết chóc cho thấy lúc còn trẻ người này đã trải qua vô số trận chiến.
Cố Hóa trinh trắc linh quang làm cho La Mông biết rằng vị lão nhân này ít nhất phải là chiến sĩ cấp năm.
Đã biết điều đó, La Mông lại đưa mắt nhìn xung quanh. Trong quán rượu có vài người, phần lớn ăn mặc của kẻ mạo hiểm. Nét mặt của họ so với những kẻ mạo hiểm mà