La Mông cười cười rồi đứng dậy:
- Ngươi và tiên sinh Duy Luân quen biết nhau.
- Cũng không có gì đáng nói. Có điều trong thời gian khi phụ thân ta làm tiểu nhị cho người khác thì thương đội thường xuyên thuê lão Duy Luân. - Phí Tế Á cũng đứng dậy.
- Tiểu thư Y Vi Đặc đáng yêu. Xem ra có tiên sinh Duy Luân ở đây, ta không có cơ hội bảo vệ nàng. - La Mông quay sang Y Vi Đặc khom người nói.
Y Vi Đặc hơi đỏ mặt. Người thanh niên tuấn tú này có một mái tóc nâu đáng yêu. Hai mắt màu lam, ánh mắt trong suốt giống như nước biển ngoài thành A Phổ Tư, dường như có một sức hấp dẫn bí ẩn.
- Cha! Cha lại đánh người. Cha cứ thô lỗ như vậy. - Y Vi Đặc đột nhiên giống như một con nai chạy ra ngoài cửa.
- La Mông! Tiểu thư Y Vi Đặc dường như thẹn thùng thì phải. Nhưng ngươi nên biết rằng, Y Vi Đặc là chiến sĩ cấp ba. La Mông! Thân thể ngươi như vậy sợ rằng không chịu nổi nàng đâu. - Phí Tề Á đá nhẹ vào chân La Mông.
La Mông quay sang cười cười với gã. Chẳng biết tại sao, hắn lại nhớ tới Ngả Lỵ Ny. Sau đó, La Mông đi theo Phí Tề Á ra ngoài.
- Chiến sĩ cấp ba? Vị tiểu đội trưởng Lý Tra Đức dạy mình kiếm thuật dường như chưa qua cấp bốn. - La Mông nghĩ tới đây, cúi đầu nói:
- Có lẽ đến thành A Phổ Tư là một quyết định chính xác.
La Mông và Phí Tề Á đi ra ngoài, thì thấy có rất nhiều người. Sau đó, La Mông chỉ nghe thấy trong đám người có người nói:
- Tên Nhã Các Bố này chỉ là pháp sư cấp một mà dám giương oai ở thành A Phổ Tư chúng ta. Đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Lại có người nói:
- Ngươi đừng có thấy y làm ra vẻ. Bất quá, y cũng chỉ là công nhân làm thuê ở xương của đại sư Khắc Duy Nhĩ mà thôi.
La Mông nở nụ cười thản nhiên. Hắn nhớ tới chuyện vị con xấu xí nối tiếng ở địa cầu: Một người có nghề nghiệp cấp một giống như một conv vịt con xấu xí, lại không thể bay cao được như thiên nga, mà không giống như vịt hoang, vì vậy mà bị vịt hoang xa lánh. Trừ khi con vịt con xấu xí đó có thiên nga bảo vệ. Thực ra, mình và Nhã Các Bố có khác gì nhau đâu? Chẳng qua một người khiêm tốn hơn mà thôi.
Nghĩ đến đây, La Mông hơi ngây người, nói với Phí Tề Á:
- Ta hơi cảm thấy đói bụng, hay là tìm chỗ để ăn đi.
Phí Tề Á hơi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nói:
- Ngươi không tìm tiểu thư Y Vi Đặc hay sao? Nàng đang ở bên đó.
La Mông cười to, trong lòng lại nghĩ: "Không biết Phí Tề Á tìm mình có chuyện gì. Nhưng chẳng cần phải hỏi cũng biết rằng đây là người nói chuyện rất đúng mực."
Tiếp theo đó, mọi người tản đi. Người của đội thành vệ đến chậm, nên chỉ biết cười. Lão Duy luân nói vài câu với La Mông và Phí Tề Á rồi quay về quán rượu. Trên bàn, bọn họ đã đặt một mâm thịt sói hấp. Đám sói này có ở trong đồi núi và rừng cây quanh thành rất nhiều. Chúng có thói quen ăn tạp, cho dù là xác động vật thối rữa hay động vật sống cũng đều ăn hết, bởi vậy mà thịt chúng cũng không ngon lắm. La Mông cầm dĩa xiên một miếng rồi bỏ vào miệng thì phát hiện mùi vị cũng rất được. Dựa vào sự ẩm thực phát triển ở Trung Quốc, La Mông kết luận rằng trong thịt nhất định đã được ướp một thứ gia vị nào đó làm mất đi vị chua của thịt sói.
Thấy La Mông im lặng không nói, Phí Tề Á cho rằng hắn bị thịt sói hấp làm cho ngạc nhiên nên cười nói:
- Thế nào? Lần đầu tiên ta tới đây cũng vậy. Không ngờ thịt sói đất lại có mùi vị thế này. Đây là tay nghề đặc biệt của lão Duy Luân, phối hợp với rượu trái cây của lão, nghe nói còn có cả quý tộc thay đổi quần áo để tới đây ăn một bữa.
La Mông gật đầu, uống một hớp rượu trái cây. Khuôn mặt của hắn lập tức ửng đỏ. Mang theo hơi rượu, hắn nói:
- Tiên sinh Phí Tề Á! Lần này xin cảm ơn sự chiêu đãi của người. Nhưng nếu không có gì mạo muội thì bây giờ ta muốn biết ngài tìm ta có chuyện gì?
- La Mông lão đệ! - Phí Tề Á như có chút hơi men:
- Từ lần đầu tiên ta gặp ngươi đã thấy ngươi là người có thể thành chuyện lớn. Chẳng qua, gần đây ca ca nghe nói rằng ngươi gặp khó khăn cho nên ta quyết định tìm cho ngươi một công việc. Đại sư Tát Khắc Duy Nhĩ là một ma pháp sư cấp năm. Gần đây, ngài cần một số người giúp điều chế một số dược phẩm trị liệu. Ngươi có đồng ý tham gia hay không? - Nói tới đây, Phí Tề Á nhìn La Mông chằm chằm, ánh mắt sáng ngời, không còn lấy một chút hơi hướng của men rượu.
- Đại sư Tát Khắc Duy Nhĩ? Vừa rồi, tên Nhã Các Bố kia chẳng phải là làm ở đó hay sao? - La Mông không hề tránh né ánh mắt của Phí Tề Á lên tiếng hỏi.
- Chuyện này, ngươi không cần để ý. Lão Duy Luân và đại sư là bằng hữu mạo hiểm cùng nhau. Chuyện ngày hôm nay mà lan tới chỗ đại sư thì cái tên Nhã Các Bố đáng thương đó có lẽ mất việc. - Mặc dù miệng nói đáng thương nhưng nét mặt của Phí Tề Á lại tràn ngập vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
- Tiên sinh Phí Tề Á. - La Mông nghiêm mặt bưng ly rượu:
- Thực sự cảm ơn ngài chiếu cố. Ta cũng không biết nói gì cả. Ta nhất định không quên ơn ngài. Xin kính ngài một ly.
- La Mông lão đệ! Đệ gọi ta một tiếng đại ca đi. Gọi tiên sinh rất khách khí. Đệ là người có tiền đồ, sau này có thể trở thành Đức Lỗ Y cấp năm, cấp sáu, thậm chí cao hơn thì đừng quên ta là được rồi. - Phí Tề Á bưng chén rượu cạch một cái với La Mông.
- Làm sao có chuyện đó. Sau này, đệ còn muốn đại ca giúp đỡ, chỉ bảo cho nhiều hơn.
- Được rồi! Sáng sớm ngày mai, ta dẫn ngươi tới chỗ đại sư Tát Khắc Duy Nhĩ. Hôm nay chúng ta không uống nhiều để ngày mai tạo cho đại sư một ấn tượng tốt.
Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Phí Tề Á đã đi vào phòng ở của La Mông. Lúc này, La Mông đã thu dọn xong, đang ngồi trên giường chờ y.
Phí Tề Á quan sát người thiếu niên trước mặt mình có khuôn mặt thanh tú nhưng không hề non nớt, ánh mắt bình tĩnh quả thực giống như một con sư tử còn non. "Đây là cú đầu tư đầu tiên của ta." Phí Tề Á thầm nghĩ trong lòng, đồng thời