Đêm tối không trong rất thuận tiện cho việc giết người phóng hỏa.
Bên trong trấn nhỏ vắng vẻ yên tĩnh, không tiếng động, mọi nhà đều đóng cửa. Thỉnh thoảng chỉ có hai tiếng chim gọi nhau vang lên trong bầu trời trấn. Tuy nhiên, mấy tiếng đó không thể chấn động nổi bầu không khí của trấn. Lúc này, trấn nhỏ không khác gì một người đang say giấc.
Trên đường nhỏ hướng ra ngoài trấn, không ngừng có tiếng bước chân hỗn tạp vang lên. Lúc này, tiếng bước chân càng ngày càng gần, bóng của ba người hiện rõ trong ánh trăng mờ mờ.
“Đại nhân, thực sự giải quyết tên tiểu tử kia sao?” Trên đường đi đêm, một người đột nhiên hỏi một câu.
Hai người đã từng mục kích màn lộn xộn ở quán của La Mông. Lúc này quần áo họ mặc cũng như nét mặt, đều biểu lộ vẻ rất nghiêm trang. Bên cạnh họ, một người đàn ông nghiêm mặt, không phải ai xa lạ, chính là kẻ nhiều lần làm khó dễ La Mông, quan thuế vụ Ba Tạp Nhĩ.
Nhìn tình hình lúc này của quan thuế vụ Tạp Nhĩ cùng hai người này là có thể hiểu được. Hơn nữa, hai người kia biểu thị đúng là thủ hạ quan thuế vụ.
Nếu như La Mông lúc này đứng ở chỗ này, nhất định sẽ ngâm ngầm cảm thấy thỏa mãn với chính mình. Chỉ từ một cái bóng mà bắt được kẻ gây rối thực sự, hắn thật là thông minh.
Mà hai người kia, hiện tại mỗi người đều mang một túi miệng nhỏ, phía sau vang lên tiếng leng keng. Nghe âm thanh thì đúng là hai túi tiền.
Làm như không hài lòng khi đưa nhiều tiền giao nộp cho người khác, dọc đường đi, một người không ngừng lẩm bẩm. Hôm nay hắn lấy hết quyết tâm, hướng về Ba Tạp Nhĩ hỏi một cách nghi ngờ. Mà Ba Tạp Nhĩ là một kẻ trung niên thông minh, cười lạnh lẽo, không trả lời thủ hạ vấn đề này.
Người còn lại ngầm hiểu ý, bèn giơ tay vỗ lên đầu người đặt câu hỏi. “Đồ ngu! Đại nhân thế nào mà lại đưa tiền cho hắn? Tên tiểu tử kia bị mờ mắt, ngươi cũng hồ đồ sao?”
Người bị đánh hình như ở địa vị vẫn luôn bị ức hiếp, nên không dám nói gì nữa, chỉ gật đầu liên tục.
Quan thuế vụ Ba Tạp Nhĩ đưa mắt lạnh lẽo nhìn, trên mặt tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất tức giận. Thực ra, hắn không tức giận thủ hạ hồ đồ, mà là La Mông thật là lớn mật.
Lúc ban ngày, từ trong lời nói hồng hộc của Vi Ngọa, hắn biết rằng La Mông nắm trong tay yếu điểm của mình. Tuy rằng không quá tin, nhưng vì những lời hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp với Vi Ngọa khiến hắn không khỏi suy tư về việc này. Bởi vì đúng là hắn đã âm thầm làm rất nhiều chuyện mà người ta không nhận ra. Tuy rằng không xác định được La Mông có thực sự nắm giữ chứng cứ hay không, nhưng từ trước đến nay Ba Tạp Nhĩ là người cẩn thận. Chính vì vậy nên hắn quyết định vấn hỏi La Mông.
Nếu như La Mông nắm giữ một ít chứng cứ thì Ba Tạp Nhĩ định tương kế tựu kế. Hắn bảo thủ hạ làm người bệnh để lấy cớ. Rồi khi tiếp xúc với La Mông, hắn hy vọng là sẽ lấy tiền ra để đổi lấy chứng cứ.
Sự tình phát triển rất thuận lợi. La Mông quả đúng là đã biết ẩn ý của hắn, đưa ra một con số đáng kinh ngạc bảo Ba Tạp Nhĩ chuẩn bị sẵn tiền. Tối nay tám giờ, tại khu rừng nằm cạnh trấn, một tay giao tiền, một tay giao chứng cứ.
Quan thuế vụ quả thực mang theo nhiều tiền. Thế nhưng, hắn chỉ định giao tiền cho La Mông nếu xác định được chứng cứ trong tay đối phương. Hắn định bụng bắt giữ vấn tội La Mông. Chuyện đáng cười. Hắn là ai chứ, chính là quan chức nội địa, có ảnh hưởng lớn nhất, có thể bắt bớ không thèm giảng đạo lý.
Về phần chứng cứ, tuy rằng không có trở ngại. Thế nhưng, bị lãnh chúa biết chuyện, hắn sẽ bị ấn tượng không tốt. Vì thế hắn phải giành lại được chứng cứ!
Hắn mang theo hai thủ hạ thân thích là vì phòng khi La Mông cũng nhờ người hỗ trợ. Chỉ vì nghĩ đến việc La Mông lại có dũng khí lấy tiền, Ba Tạp Nhĩ cảm thấy không nên xem thường.
Hắn vốn tưởng rằng đối phương đúng là một kẻ có hoài bão tham vọng đích thực, không nghĩ tới việc lại có thể sáng mắt coi trọng đồng tiền, thật đúng như lời tên thủ hạ vừa nói lúc nãy, bị tiền làm mờ mắt.
Hay là, ứng với câu nói kia, thông minh bị thông minh lầm, người thông minh cũng có lúc hồ đồ. Hắn lầm bầm: “Tiền của ta dễ dàng cầm được sao?” Chỉ cần La Mông cầm tiền này, thần điện có rất nhiều biện pháp giá tội tống tiền. Bây giờ Ba Tạp Nhĩ chỉ ước gì La Mông cầm tiền ngay ấy chứ!
Hơn nữa, đặc biệt thông qua mục sư Đặc Ni Tư, liên hệ được trong nội thành có thể phát huy “Thẳng thắn thuật” của mục sư trung cấp. Hơn nữa, lãnh chúa ở đó cũng chuẩn bị đưa hối lộ rồi. Tất cả mọi thứ sẽ chờ đợi La Mông bị thọ giáo hình phạt treo cổ. Tất cả mọi thứ đều trong kế hoạch cả.
“La Mông, Ba Tạp Nhĩ thực sự muốn cùng ngươi trao đổi chứng cứ phạm tội?”
Khó có được lúc một mình trốn khỏi gia đình, nhị tiểu thư Ngả Lỵ Lỵ nhìn bốn phía rồi hỏi. Ở đây ngoại trừ nàng cùng La Mông ra còn có người bạn Pháp Phí ở cùng.
La Mông bất chấp lời đồn đãi cùng việc lãnh chúa không hài lòng, gặp Ngả Lỵ Ny ngày hôm nay. Hắn cũng không biết Ba Tạp Nhĩ đã đi gặp qua lãnh chúa.Thế nhưng hắn cũng đi gặp qua Ngả Lỵ Ny.
La Mông nhìn qua bốn phía, nói nhỏ giọng:
“Xin lỗi, Ngả Lỵ Ny tiểu thư, khuya như thế này còn bắt ngươi qua đây. Chỉ có điều, chuyện này không phải chuyện đùa, không chỉ liên quan đến sự an nguy của ta, mà còn quan hệ tới an nguy của bố cô. Cho nên ta mới mời người cùng Pháp Phí đến chỗ này gặp, muốn lên tiếng để ngươi hiểu rõ mọi sự tình. »
Sau đó, La Mông bảo hai người trốn ở một lùm cây cao phía sau. Bởi vì hôm nay ánh trăng tối mờ, y phục của nhị tiểu thư Ngả Lỵ Ny lại đổi thành màu tối. Cho nên, nàng cùng Pháp Phí trốn ở nơi này, sẽ không bị người phát hiện.
Tuy rằng không hiểu minh bạch La Mông làm gì, nhưng trong khoảng thời gian này, qua nhiều lần giao thiệp đã khiến Ngả Lỵ Ny tn tưởng La Mông có trình độ nhất định. Nếu không thì ban đêm một cô gái như nàng cũng không chỉ vì một phong thư mà đã chạy tới.
Thấy hai người trốn kỹ, La Mông đứng ở chỗ ven đường, nhìn về phía đầu đường. Rất nhanh, ba người từ đầu đường kia xuất hiện, sau đó càng ngày càng hiện ra rõ ràng. Cho đến khi họ đến gần, La Mông mới nhìn rõ diện mạo người được phái đến.
“Ba Tạp Nhĩ tiên sinh, may mà ngài đúng giờ đến đấy, không thì ta không muốn mang chứng cứ nộp lên đâu.” La Mông đứng ở giữa đường, hai tay ôm vai, cười ha hả nói.
“Tiểu tử, ngươi nói cái gì chứ, còn không đem chứng cứ giao ra đây?”
Quan thuế vụ vẫn không nói chuyện, một thủ hạ bên cạnh hắn đi tới, tay nắm chuôi kiếm.
La Mông tức khắc trên mặt lộ ra vẻ không vừa lòng:
“Tạp Nhĩ tiên sinh, nếu như ta nhớ không lầm đã nói là chỉ ột người tới thôi chứ? Thế sao ngài vẫn còn dẫn theo tay chân đến. Ví như ta nói, ta không đem chứng cứ trong người, ngươi có thể rất thất vọng hay sao?”
“Người…” Người ngày giận dữ.
Thế nhưng hắn lại bị Ba Tạp Nhĩ hừ một tiếng phải sợ thối lui. Ba Tạp Nhĩ cười ha hả nói rằng:
“La Mông huynh đệ, người hiểu lầm rồi, ta để cho bọn họ đến, không có ác ý gì..”
Bảo thủ hạ đem túi tiền thả xuống mặt đất, hắn giải thích:
“Ngươi cũng thấy đó, La Mông huynh đệ, ngươi muốn nhiều tiền như vậy, ta là người bị đau lưng, nên ta để họ đến đơn thuần vì giúp ta bớt chút sức lực mà thôi.”
“Đã như vậy, bây giờ ngươi để cho bọn họ đi được rồi”. La Mông lạnh lùng nói.
Ba Tạp Nhĩ vung tay lên, hai người liền lui về phía sau. Chỉ có điều, theo như chúng dự tính trước đây, hai người kia không thực sự