Đây là một thị trấn nhỏ tọa lạc ở vùng hải dương, sát biên giới với khu rừng rậm. Vì gần rừng nên kiến trúc của trấn toàn bộ đều dùng gỗ, chỉ có mấy chỗ dùng gạch đá. Thế nhưng, ở địa phương cách trấn nhỏ không xa có một tòa thành có kiến trúc to lớn hoàn toàn bằng đá. Bất kể ai đến xem đều thấy nó vô cùng vững chắc không gì sánh được. Đây là nơi ở của ngài lãnh chúa : Tạp Sâm Bảo.
Tạp Sâm Bảo kế thừa đặc điểm của một tòa thành quý tộc.
Thực ra nam tước La Tạp Tư lấy hiệu là Đan Sâm Đan Ni Tư- nam nước La Tạp Tư . Tên nam tước Đan Sâm hiện giờ từ dòng họ Đan Ni Tư. La Tạp Tư là tên lãnh thổ, cũng là tên phong hào nam tước. Đây rõ ràng là lãnh địa quý tộc khuôn mẫu.
Bởi vì tước vị cũng như lãnh thổ đều do lãnh chúa trực tiếp điều hành nên việc thăng tiến rất khó khăn.
Đơn cử một điều đơn giản nhất. Một vị kỵ sĩ đều có một nghìn mẫu đất giống nhau được thừa kế cha truyền con nối. Nếu như mảnh đất kia có ruộng đất màu mỡ, một mẫu cho là thu được mười lượng bạc thì một nghìn mẫu cũng được một vạn lượng.
Phong tước một trang hiệp sĩ, chẳng khác nào thoáng chốc ban thưởng một vạn lượng. Hơn nữa không chỉ nói là lấy đi vạn mẫu đất làm khởi điểm của nam tước, phía sau còn động chạm đến hơn mười vạn, mấy trăm vạn đất của các quý tộc.
Một người kỵ sĩ muốn được thừa hưởng tước hiệp sĩ phải cống hiến tài năng kiệt xuất. Mà được thăng cấp đến nam tước tức là nắm trong tay hơn trăm cây số vuông, mấy vạn dân. Điều này thật vô cùng khó khăn. Còn đến chức tử tước, bá tước, hầu tước, công tước các loại thể chế bên trong cả mấy trăm năm cũng không dám nghĩ đến.
Dòng họ Đan Ni Tư trải qua hai trăm năm phấn đấu mới từ kỵ sĩ trở thành nam tước. Đến bây giờ đã được bốn trăm năm. Lúc đấy La Tạp Tư là một mảnh đất hoang vu, chỉ có một trấn, năm làng xóm, cho tới bây giờ thì đã đạt được tước vị nam tước. Chính vì thế, đây là tước vị nam tước đích thực, cao xa hơn nhiều so với chức vị mà người bình thường phải bỏ tiền ra mua.
Lúc này ngày đã sáng rồi. Mặc dù không quá sớm, nam tước đại nhân cũng đã trang phục chỉnh tề ngồi trong nhà ăn để ăn điểm tâm sáng, đợi bữa sáng thịnh soạn được bưng lên.
Đúng lúc này, một tên đầy tớ vội vàng chạy vào, hướng về phía ngài báo cáo khiến ảnh hưởng đến bữa ăn.
“Cái gì? Ba Tạp Nhĩ đã chết?” Nghe tin Ba Tạp Nhĩ chết mà nam tước đại nhân cả kinh. Liền sau đó ngài bình tĩnh lại, thể hiện phong thái lãnh chúa, bình tĩnh nói: “Ngươi biết hắn chết như thế nào không?”
“Thưa ngài nam tước, quan thuế vụ bị… là bị người ta giết!” Biết rằng nói ra lời này sẽ khiến nam tước nổi trận lôi đình, tên đầy tớ cẩn thận dè dặt trong lời nói.
“Cái gì? Bị giết chết? Ngươi nói là quan thuế vụ Ba Tạp Nhĩ bị người khác giết chết? Không phải chết vì bệnh tật? Cũng không phải chết vì ngoài ý muốn? Mà là bị người khác giết chết?!”
Ngài nam tước thực sự bị kinh động vì điều này. Ngài cầm chén trà trên bàn quẳng xuống, đứng lên rời khỏi ghế, một mặt đi tới đi lui, một mặt hỏi, trên mặt biểu lộ nét mặt xanh xám “Nói, Ba Tạp Nhĩ là bị ai giết?”
“Thưa ngài nam tước …”
Bị ánh mắt nam tước soi kỹ, tên đầy tớ kia đứng dậy nói điều bất lợi. “Là, là một thiếu niên tên là La Mông giết… »
“La Mông? Thật là một tên dân đen lớn mật ! »
Vừa nghe tên La Mông, trên mặt nam tước tức khắc lộ ra vẻ mặt vô cùng căm phẫn. Tuy rằng Ba Tạp Nhĩ trong mắt ngài, bất cũng chỉ là một chức quan. Thế nhưng, nói đến thì hắn cũng là một người trong gia tộc cùng họ nhưng khác chi. Đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, huống chi chuyện giết người lớn như vậy.
Nếu như hắn bị chết vì nguyên nhân khác thì thôi. Thế nhưng, làm sao có thể có chuyện một người xuất thân từ quý tộc chết trong tay một người dân đen. Điều này thực sự khiến cho ngài nam tước khó có thể chấp nhận được.
“Một người dân thường, lại dám giết người của dòng họ quý tộc. Quả thực là làm phản hả!” Nam tước chửi bới, sau đó tra hỏi tên đầy tớ kia “Có bắt được người không?”
"Ơ…” Tên đầy tớ ngẩn ra.
Ngài nam tước hạ sắc mặt xuống hỏi: “Ta hỏi ngươi, có bắt được kẻ tạo phản kia không?”
Dù cho La Mông là đức lỗ y cấp hai, gần đây lại có một ít ảnh hưởng, thế nhưng cũng không thể chống lại pháp luật của lãnh địa.
Tên đầy tớ lúc này mới nhớ tới, chính bản thân vẫn còn có việc quan trọng chưa bẩm báo rõ cho ngài nam tước. Hắn tỉ mỉ nói cho nam tước nghe về việc La Mông tự vệ giết người.
“BaTạp Nhĩ lúc đó chưa chết, chỉ là bị thiến. Tuy rằng được trị liệu ngay lúc ấy, đồng thời được đưa đến thần điện nhưng mục sư Đặc Ni Tư cũng không có cách nào đặc biệt, đêm đến thì chết. Việc này đã được loan truyền trong khắp cả trấn rồi. »
Nghe việc Ba Tạp Nhĩ bị thiến, lãnh chúa đại nhân có sắc mặt vô cùng kỳ lạ. Ngài chưa hiểu hết sự việc mà tin tức đã loan báo trong khắp trấn rồi. Vị lãnh chúa đại nhân này có sắc mặt xem ra thật khó khăn.
“Nói như vậy, La Mông bây giờ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật?” Tuy rằng tên đầy tớ nói về nguyên nhân cái chết và việc La Mông tự vệ. Thế nhưng nam tước rốt cuộc cũng không thể nào tin được. Dù sao thì ngài cũng biết đến việc quan thuế vụ âm thầm đối nghịch với La Mông và còn ngầm ưng thuận.
Với vẻ mặt khó coi, ngài vẫy tay ra hiệu cho tên đầy tớ lui. Sau đó, một mình ngồi ở nhà ăn suy nghĩ đến chuyện kia.
Càng muốn nghĩ ngài càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. La Mông trước đây đã trở thành đức lỗ y La Mông. Nam tước lo lắng cân nhắc xem có thể đem hắn bắt bớ rồi treo cổ. Thế nhưng bây giờ nam tước có phần do dự. Dù sao thì bây giờ La Mông cũng đã có ảnh hưởng tương đối. Nhưng nam tước tự hỏi, hay là quyết dùng đội cảnh vệ bắt La Mông. Ngài đứng lên định sai người đi bắt La Mông, thì một bong người xuất hiện ở cửa nhà ăn.
“Phụ thân.” Con gái thứ hai được nam tước cưng chiều nhất, Ngả Lỵ Ny, từ bên ngoài đi vào. Vừa thấy sắc mặt của u ám của phụ thân, nàng hiểu rằng ngài đã biết chuyện rồi.
“Nghe nói ngươi nửa đêm khuya khoắt đi gặp tên La Mông kia?” Nhìn thấy Ngả Lỵ Ny, chỉ cần nghĩ đến việc con gái nửa đêm nửa hôm đi cùng một tên thiếu niên trẻ gặp gỡ, trong đầu nam tước cực kỳ khó chịu. Vì chuyện này, nam tước lưu ý đến trước, hơn cả việc truy cứu Ba Tạp Nhĩ bị giết.
Ngả Lỵ Ny vội vàng đi tới bên phụ thân, giải thích lý do: “Phụ thân, con đi nghiệm chứng hành vi tội ác, cho nên mới ở nơi đó. Hơn nữa lúc đó còn có người khác ở đó.”
Dường như nhận ra rằng phụ thân không hài lòng, nhị tiểu thư khôn khéo vội bịa ra rằng có thêm người thứ ba