Sau khi nằm thẳng lại, An Vô Cữu im lặng buông bàn tay đang nắm lấy ngực áo ra, nhịn đau giả bộ không có chuyện gì.
Để lộ điểm yếu trước mặt đối phương, nghĩ kiểu gì đi chăng nữa cũng không phải là một quyết định lí trí cho lắm.
Nhưng Thẩm Thích thoạt nhìn lại có vẻ không lí trí đến vậy - mỗi một hành động của anh đều rất cảm tính.
Anh muốn làm gì thì làm cái đó, dù cho nó kỳ quái đến đâu thì anh cũng vẫn muốn làm.
Ví dụ như bây giờ, anh đang nghiêng người nằm cạnh An Vô Cữu.
Khoảng cách giữa bọn họ nhỏ bé đến chẳng hề đáng kể, còn anh thì cứ thế nhìn thẳng sườn mặt cậu.
Sự cảnh giác của An Vô Cữu đương nhiên có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú này - ánh nhìn như một con báo rình mồi vậy.
Cậu đang định hỏi xem vì sao Thẩm Thích lại nhìn chằm chằm mình thì anh đã mở miệng trước.
"Sườn mặt của cậu..."
Anh dừng lại hai giây như thể đang tìm từ để diễn tả, khiến An Vô Cữu cũng thấy hơi tò mò.
"Rất chính xác."
Chính xác...!là kiểu miêu tả gì vậy?
"Vì sao?" An Vô Cữu nghiêng đầu, không hề nhìn "trần" của container mà là nhìn mặt Thẩm Thích.
Cậu nói chuyện rất khẽ, bởi vì cậu vẫn nhớ lời Chung Ích Nhu dặn dò.
Cậu vừa nghiêng mặt, Thẩm Thích liền nói thêm một câu, "Mặt hướng chính diện cũng thế."
Biểu tình của Thẩm Thích hơi giống trẻ con lúc anh trả lời câu hỏi của An Vô Cữu, "Cảm giác...!rất phù hợp để làm khuôn mặt đại diện cho ngoại hình của con người."
Nói xong, anh lại thêm một câu nữa, "Đấy là nếu chỉ có thể chọn đúng một người."
Câu này nghe rất kỳ lạ, nên là An Vô Cữu lúc đầu không thể cảm nhận được sự khen ngợi to lớn trong câu nói này.
Cái cậu để ý lại là, tại sao Thẩm Thích lại tự đặt bản thân mình thành một kẻ đứng ngoài cuộc độc lập với loài người như vậy.
Nhưng cậu cũng nhận ra một thứ, nên là cậu cũng trực tiếp nói luôn với Thẩm Thích, "Anh khiến tôi cảm thấy...!anh không phải cùng một loài với tôi."
Cuộc đối thoại giữa hai người nếu thay đổi một người bất kỳ, e là rất khó có thể thuận lợi giao tiếp được.
Thẩm Thích nghe xong thì khóe miệng cong lên, đưa ra một lý giải độc đáo cho đánh giá của An Vô Cữu, "Vậy có nghĩa là cậu cảm thấy tôi rất đặc biệt."
Thấy anh tự tin như vậy, An Vô Cữu không biết phản ứng thế nào, vì thế qua loa nói, "Chắc vậy đó."
"Lúc tôi nhìn mặt cậu, dường như tôi có thể thấy luôn cả dáng vẻ hồi còn nhỏ của cậu." Thẩm Thích lại quay lại chủ đề về "độ chính xác".
"Cái kiểu thu nhỏ lại theo tỉ lệ ấy."
An Vô Cữu nhắm mắt, "Tôi cũng còn chẳng nhớ hồi nhỏ mình trông thế nào." Cậu chỉ biết trong mơ thoạt nhìn bản thân rất gầy yếu, khuôn mặt thì mơ hồ.
"Khá xinh đẹp." Thẩm Thích đưa ra đáp án mà anh nghĩ, như thể anh đã từng thật sự gặp cậu hồi cậu còn nhỏ vậy.
Chẳng biết tại sao, mấy câu nói của Thẩm Thích dường như xoa dịu nỗi đau trong lòng An Vô Cữu một chút, nhưng lại có một cảm xúc không tên dâng lên nhấn chìm cậu.
Cậu nâng tay lên che mặt.
Vì vậy, đối tượng quan sát của Thẩm Thích biến thành tay của An Vô Cữu.
Ngón tay cậu rất dài, rất nhỏ, trắng như thể được phủ lên một lớp tuyết, nhưng những đường gân xanh nổi lên lại mơ hồ phảng phất một cảm giác mạnh mẽ.
Trên mu bàn tay cậu còn có một con số - 99.
"Số này cũng là hình xăm của cậu?"
Lần nữa nghe thấy giọng Thẩm Thích, An Vô Cữu thả tay xuống, lắc đầu.
"Không, sau khi vào trò chơi thì nó mới xuất hiện."
Nói xong, cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Thích, "Anh không có à?"
Thẩm Thích nhẹ lắc đầu.
Anh nghĩ đến cái gì đó, liền nói, "Nhưng mà trong trò chơi tôi cũng đã gặp những người cũng có số trên người, nhưng mà không phải 99."
An Vô Cữu nghĩ một lúc.
"Có lẽ là Thánh Đàn làm." Chỉ là cậu chưa nghĩ ra mục đích của nó mà thôi.
Bọn họ chỉ là đối thủ cạnh tranh trong cùng một vòng chơi, theo lý thuyết mà nói thì lúc nói chuyện nên khách sáo một chút, nhưng có lẽ vì Thẩm Thích quá kì lạ và khác người nên dường như cậu chẳng thể đối xử với Thẩm Thích như người bình thường được.
Mặc dù cậu cũng đã tự thuyết phục bản thân rằng tất cả cách hành xử của Thẩm Thích đều chỉ là âm mưu được anh tỉ mỉ dựng lên mà thôi.
"Vì sao anh lại vào Thánh Đàn?" An Vô Cữu vẫn đặt một câu hỏi sâu sắc.
Nhưng sau khi hỏi xong, cậu lại hơi hối hận, cảm giác bản thân đã vượt quá ranh giới - bởi vì câu hỏi này rất giống câu hỏi cậu đã hỏi Thẩm Thích ngay sau khi rời khỏi nhà kho của trò chơi.
Hẳn là anh cũng chưa muốn trả lời một câu hỏi riêng tư như vậy.
Duy trì một động tác quá lâu cũng không thoải mái cho lắm.
Thẩm Thích cựa quậy, đầu vô tình đụng vào đầu của An Vô Cữu, sau đó cứ thế dựa luôn lên đầu cậu, chẳng thèm di chuyển đi chỗ khác.
"Tôi đã nói rồi, tôi rất muốn chết." Anh lặp lại lời lúc trước, nhưng cũng nói nhiều hơn.
"Đúng vậy...!Trong ấn tượng của tôi, từ lúc sinh ra đến lúc bước vào Thánh Đàn, dường như tôi vẫn luôn lặp đi lặp lại một việc, hơn nữa lại còn là một việc vô cùng đau khổ."
Nhưng có lẽ do cơ chế tự bảo vệ của đại não, anh không thể nhớ được rốt cuộc đó là việc gì, chỉ nhớ rõ được cảm giác đau khổ trong sự tuần hoàn ấy - như thể anh là một thứ sản phẩm đã bị tách rời, chỉ giữ lại cơ thể vô nghĩa trong vòng tuần hoàn thật lớn này mà thôi.
Không nhớ rõ nơi mình sinh ra, không biết tại sao lại xuất hiện trên thế giới này, cũng không thể hòa nhập được vào bất cứ quần thể nào cả.
Giống như một kẻ bị thời gian trừng phạt.
"Tôi không tìm được lối thoát nào cả.
Tôi muốn tìm một cái chết có ý nghĩa."
An Vô Cữu lắng nghe, trong đầu xuất hiện một câu chuyện thần thoại.
Sisyphus đã khiến nhiều người tức giận và bị các vị thần trừng phạt.
Ông ta phải đẩy một tảng đá to lên đỉnh núi, nhưng khi gần đến đỉnh núi thì tảng đã này sẽ lăn xuống.
Vì thế, ông ta phải lặp lại việc đẩy tảng đá lên đỉnh núi hết lần này đến lần khác, cứ thế mãi mãi không có hồi kết.
An Vô Cữu nhìn anh.
"Có lẽ cái chết cũng không phải lối thoát."
Thẩm Thích cũng nghiêng mặt.
Anh nhìn vào mắt cậu.
"Thế thì là cái gì?"
Trên mặt An Vô Cữu xuất hiện một sự kiên định lặng im.
"Tìm ra ý nghĩa của cuộc sống."
Nhiệt độ ban đêm giảm xuống, không khí dần trở nên lạnh giá.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên Thẩm Thích cảm nhận được một sự ấm áp phi vật chất, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đến nỗi mà suốt cả đêm dài anh không ngủ ngon giấc được, chỉ có thể nằm nhắm mắt lắng nghe tiếng thở đều đều nhỏ xíu của An Vô Cữu.
Sự yên bình chưa từng có này kéo dài cho đến sáng.
Anh dậy lúc bình minh, lại ngồi ở trên sàn nhà, khoanh tay ghé vào bên giường nhìn chằm chằm An Vô Cữu.
Anh im lặng ngắm sườn mặt cậu, ngắm lồng ngực hơi phập phồng của cậu, sau đó vươn một ngón trỏ ra.
Ngón tay của anh ấn xuống đuôi tóc tán loạn trên giường của cậu, sau đó nhân lúc cậu chưa phát hiện liền thả ra.
Hành động nhàm chán nhưng thỏa mãn này lặp đi lặp lại nửa tiếng đồng hồ, sau đó An Vô Cữu cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Lúc mới ngủ dậy trông cậu cực kỳ ngốc, có thể cứ vùi đầu rất lâu như một cây nấm vậy.
Cậu cứ như vậy đến tận lúc giọng của Chung Ích Nhu xuyên qua tường của container.
"Đến giờ xuất phát rồi!"
Thế là, bốn người bọn họ lên đường quay lại Thánh Đàn.
Tâm tình của bọn họ bấy giờ lại càng phức tạp.
Trong chuyến bay, Ngô Du vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu, nhưng cậu ta chẳng nói câu gì.
Cậu ta là một cậu nhóc không thích nói chuyện.
Sau khi dừng máy bay ở sau kho trò chơi, cậu ta đi đằng sau mấy người khác, không nói tiếng nào đến tận lúc tất cả mọi người chọn bừa một khoang trò chơi và chuẩn bị bước vào.
Chung Ích Nhu nói rất nhiều thứ, đại khái là chúc mọi người may mắn.
Trước khi vào, cô còn giúp An Vô Cữu buộc tóc lên cao sau đầu cậu.
Mà, một giây trước khi cửa khoang bằng kính đóng lại, Ngô Du cất tiếng, "Mọi người đều sẽ sống sót chứ?"
Những cánh tay trong khoang trò chơi xuất hiện, cắm những ống truyền dịch vào tay An Vô Cữu.
Cậu nhìn về phía Ngô Du nằm ở khoang bên cạnh.
"Tôi sẽ cố gắng, cậu cũng vậy nhé."
Thẩm Thích hơi không hiểu được mong muốn sống sót, nhưng vẫn gật đầu.
"Đương nhiên rồi!" Chung Ích Nhu hô to.
"Lần sau tôi sẽ làm gà nướng cho mọi người!"
Ngô Du mím mím môi, "Cái đó...!không cần đâu."
Khác với lúc trước lơ mơ chẳng biết gì bước vào trò chơi, bây giờ An Vô Cữu nhẹ mỉm cười, chuẩn bị tốt, lại còn hứa hẹn với người khác nữa.
Trong trạng thái tốt bụng của mình, cậu hoàn toàn tương phản với Thẩm Thích - cậu là một người rất dễ kết giao, khả năng đồng cảm mạnh mẽ, sẽ thông cảm và sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Nên là, những người xung quanh cậu cũng rất dễ bị ảnh hưởng theo.
Khoang trò chơi phát ra âm thanh quen thuộc.
"Đã kết nối với cơ sở dữ liệu."
Trong nháy mắt khi nghe thấy giọng nói này, An Vô Cữu bỗng cảm nhận được cảm giác như thể mộng đẹp vừa bị xé nát.
Sự bình yên của bọn họ chỉ là một lần ấn nút tạm dừng mà thôi.
"Đang tải những dữ liệu may mắn còn tồn tại."
"Đang tải—"
"Thiết lập môi trường thành công, các biến được khởi tạo—"
"Chào mừng trở lại."
Cậu bất chợt bị mù và điếc, như thể bản thân vừa rơi vào một không gian yên lặng trắng thuần vậy.
"Đang thiết lập trò chơi khởi động."
Trong nháy mắt, vô số hạt ánh sáng xanh lam xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Những hạt nhỏ bé này dần dần tụ lại, tạo thành một không gian tối tăm.
Không giống như sân thượng của tòa nhà nơi diễn ra trận đấu khởi động lần trước, lần này họ xuất hiện ở một hội trường thiếu sáng.
Nguồn sáng duy nhất ở đây là ánh sáng hắt xuống từ những bóng đèn trên mái vòm giữa hội trường.
Rất nhanh sau đó, dưới đèn trần xuất hiện một chiếc lồng chim, bên ngoài lồng chim là một vòng tròn gồm những chiếc bàn hình trụ lùn.
An Vô Cữu đếm số lượng - tổng cộng có sáu cái bàn.
Chính giữa lồng chim