Ngoại trừ việc không có thiết bị điện tử, mọi thứ ở đây đều vẫn còn nguyên vẹn.
Mọi thứ vẫn giữ được cảm giác cổ điển của thế kỷ trước, nhưng lâu đài ngầm này đã không nhìn thấy ánh sáng mặt trời hàng nghìn năm.
Trong không khí vẫn sót lại hơi thở ẩm thấp và mục nát, như thể đây là một chiếc quan tài khổng lồ đang nhốt tất cả những người sắp chết trong đó.
Hoa văn đỏ sẫm trên giấy dán tường màu be nhìn như những vết máu đã khô đang chờ đợi vật hiến tế trong căn phòng bụi bặm này.
An Vô Cữu nhìn chằm chằm vào bàn làm việc, xuất thần.
Trên bức tường phía sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối màu đỏ có treo một chiếc đồng hồ gỗ cũ.
Đầu trên của nó là một chiếc đồng hồ thạch anh được bọc lại bằng thủy tinh, đầu dưới là một chiếc hộp gỗ có hai cánh cửa.
Nhưng mà, vào lúc này, hai cánh cửa nhỏ ấy vẫn đóng chặt.
Lúc này là 9:31 sáng.
"Tìm thấy nước và thức ăn rồi này."
Tủ bảo quản lưu trữ các tài nguyên sinh tồn mà họ cần, nhưng một nửa trong số đó đã được dán nhãn [Nhà tư bản].
Ueno Taisei giơ tay thử lấy, nhưng làm cách nào thì cậu ta cũng không nhặt lên được.
Đến khi Dương Minh lại gần, đống đồ dán nhãn này mới có thể lấy ra được.
Cái gọi là tài nguyên sinh tồn chỉ là bánh mì, nước đóng chai, thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, băng gạc, ngoài ra chẳng có gì khác nữa.
Đống đồ này cũng không nhiều, mà một nửa đã thuộc về nhà tư bản Dương Minh.
Thức ăn duy nhất thực sự thuộc về những người khác là bảy ổ bánh mì to bằng bàn tay của một người trưởng thành và bảy chai nước.
Lão Vu thở dài, "Thực ra ăn một cái bánh mì cũng sống tạm bợ được năm ngày, nhưng Thánh Đàn chắc chắn đã chỉnh lại thông số rồi."
Lưu Thành Vĩ cầm hai bánh mì và hai bình nước định bỏ đi, lại bị Chung Ích Nhu ngăn lại, "Anh làm gì đấy? Chưa gì đã cướp đồ rồi à?"
"Ai đến trước người đấy lấy," Lưu Thành Vĩ giảo biện.
Ngô Du tặc lưỡi, "Sao chú không nói luôn là xếp theo giá trị sống sót đi?"
Lưu Thành Vĩ lập tức bị chọc giận, "Tao không có giá trị sống sót, mày thì có giá trị lắm chắc? Mày đến đi, đến cướp lại đi, xem ai cướp ai."
Ueno lập tức túm chặt Ngô Du, "Em trai, em đừng nói mấy câu kiểu này..."
"Tôi nói gì?" Ngô Du nhíu mày, tránh khỏi tay Ueno, "Anh chạy theo bọn họ, đừng tưởng rằng tôi không nghe thấy các anh tụ tập nói chuyện."
"Đừng cãi nhau nữa," Lão Vu cũng bắt đầu hòa giải, "Chúng ta vừa mới bắt đầu, mọi người giữ sức đi, bình tĩnh lại đã."
Ông nói vậy xong, những người khác lại càng cãi hăng hơn.
An Vô Cữu hít một hơi, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Thích lúc nãy vẫn còn ngồi trên thảm phía xa đột nhiên đến trước mặt bọn họ ngồi tử tế.
Tiếng cãi nhau vừa to lên, Thẩm Thích liền khẽ vỗ tay, An Vô Cữu nhìn cũng phải sửng sốt.
"Mày nghĩ giá trị sống sót của mày cao thì mày ghê gớm lắm chắc?" Lưu Thành Vĩ cười nhạo Ngô Du một cái, "Nếu người mày yêu thầm chết mà người mày nguyền rủa lại sống, lúc đấy chẳng biết mày xếp hạng mấy ẩy nhỉ? Mày lại còn dám lên mặt ở đây? Lúc tao lăn lộn ở vòng Hồi Sinh thì mày vẫn còn đang bú tí mẹ thôi oắt con ạ."
Gã vừa nói xong, như thể vừa có một cái chốt nào đó vừa mở ra, Ngô Du đột nhiên xông lên đấm Lưu Thành Vĩ một đấm.
Nếu Chung Ích Nhu không nhanh tay túm lại, hai người có lẽ đã đánh nhau túi bụi.
An Vô Cữu không cử động, ngồi im tại chỗ.
Nghe câu Lưu Thành Vĩ vừa nói, cậu bỗng nhận ra một điều.
Vòng Hồi Sinh.
Nói cách khác, Thánh Âm không đề cập đến "Bốn người bét bảng sống sót đến khi kết thúc", nhưng cũng không nhất thiết là bốn người này sẽ chết.
Miễn là bọn họ không chết trong lúc chơi, bọn họ liền có khả năng tiến vào Vòng Hồi Sinh.
Mấy người khác kéo không được, nắm đấm của Lưu Thành Vĩ thật sự rơi vào trên người Ngô Du.
Gã còn gào lên, "Đến đi, quyết đấu đi, bây giờ quyết..."
"Tôi có một đề xuất," An Vô Cữu cướp lời, sợ người khác không nghe rõ, cậu còn lớn tiếng một chút.
Mọi người im lặng quay đầu lại, nhìn về phía An Vô Cữu đang nói chuyện.
Cậu ôm lấy cổ tay bị thương của mình, mặt không thay đổi, nhưng câu chữ vẫn rất chậm rãi, khác hẳn mọi người.
"Một nửa tài nguyên thuộc về nhà tư bản kia...!là do Dương Minh quyết định, nửa còn lại thì chia đều cho mọi người, để ít nhất mọi người không chết đói trước khi trận đấu kết thúc."
Không phải mọi người chưa từng nghĩ đến đề xuất này - thậm chí nó đã âm thầm quanh quẩn trong tâm trí mọi người.
Nhưng mọi người đều nghi ngờ liệu quy tắc này có thể được thực hiện như đã hứa hẹn hay không.
Lão Vu nói tiếp, "Ý cháu là...!chúng ta chỉ chia đều tài nguyên chứ không quyết đấu? Nhưng đến cuối, lúc quyết toán, vẫn sẽ có người thua mà."
An Vô Cữu ngồi lại lên sô pha, chậm rãi nói, "Đúng.
Nhưng quy tắc cũng nói rằng lúc chúng ta chết trong trò chơi thì ngoài hiện thực chúng ta cũng chết não, đúng không?"
Cậu nhìn mọi người, ánh đèn vàng ấm áp trong boong-ke phản chiếu trong đôi đồng tử đen của mình.
Cậu vất vả, nhưng chân thành, nói, "Nhưng Thánh Âm cũng không nói rõ sau khi kết toán thì chuyện gì sẽ xảy ra với bốn người bét bảng, không rõ liệu có được vào Vòng Hồi Sinh hay không."
"Nhưng mà," Ngô Du ăn một đấm, xương gò má ửng đỏ, ánh mắt lại quật cường, "Ăn một cái bánh mì cũng không sống đến hết trò chơi được."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng ít nhất nó có thể giúp chúng ta chịu đựng được vài ngày." An Vô Cữu nói, "Trò chơi này cũng không phải một trò chơi có tổng bằng không*, không có chuyện tôi chết bạn sống.
Sống sót qua thêm một ngày cũng là thắng lợi rồi.
Có một ngày này, chúng ta còn có khả năng thảo luận những biện pháp sinh tồn khác.
Miễn là chúng ta hợp tác, chúng ta liền có thể cố gắng thoát ra ngoài nguyên vẹn."
(*) Zero-sum game: một tình huống trong lý thuyết trò chơi.
Trong đó, những gì một người kiếm được tương đương với những gì người khác mất đi.
Sau khi nghe xong lời cậu nói, những người khác rơi vào im lặng.
"Tôi nghĩ cậu ta nói khá đúng." Chung Ích Nhu mỉm cười, "Chết ở đây rất không đáng, ngay cả cơ hội sống lại cũng không có."
Khi mọi người vẫn đang suy xét đề nghị hòa bình của An Vô Cữu, Dương Minh bỗng đứng dậy.
Hắn thong thả bước về phía An Vô Cữu.
"Mày diễn cũng giỏi đấy."
"Lần nào cũng có thể giả vờ suy nghĩ cho mọi người, tạo dựng lòng tin bằng cách giúp đỡ người khác, sau đó lại chơi trò xúi giục, thuyết phục các kiểu."
An Vô Cữu ngẩng đầu nhìn về phía hắn, không nói gì.
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc.
Cuối cùng, Dương Minh quay người, mở màn hình nhân vật của mình ra, ngón tay điểm trên màn hình.
"Tôi đồng ý chia đều tài nguyên."
Hắn cười sảng khoái, "Hơn nữa, tôi cũng sẽ đưa một phần ba số tài nguyên của mình cho mọi người." Hắn bỏ nhãn của những tài nguyên đó, chúng lập tức trở thành tài nguyên công cộng ai cũng có thể sử dụng.
Người đầu tiên lên tiếng nghi ngờ lại là Ngô Du vẫn luôn im lặng không nói gì, "Chú tốt bụng như vậy cơ à?"
"Đúng nha," Chung Ích Nhu cười rộ, "Một phần ba của một nửa là một phần sáu tổng số tài nguyên đó, quá đủ cho một người dùng rồi.
Nếu vậy thì theo kế hoạch của An Vô Cữu, không chừng chúng ta thật sự có thể sống sót đến cuối trò chơi nhỉ?"
Nhưng trên thực tế, điều này cũng có nghĩa là nếu Dương Minh không cho, những người còn lại sẽ không thể sống sót đến hết trò chơi được.
An Vô Cữu biết rất rõ rằng dù thế nào đi nữa, vật tư của Dương Minh cũng là ân huệ dành cho bọn họ.
Cậu chỉ mong mọi người giữ thái độ đoàn kết, bởi vì chỉ như vậy thì bọn họ mới có thể thuyết phục hoặc đánh bại Dương Minh.
Rốt cuộc, tài nguyên ở đây rõ ràng là đủ để tất cả bọn họ sống sót.
Nếu ai đó chết vì thiếu vật tư, đó sẽ là một cái chết thực sự vô ích.
"Tôi nói là đưa thì chắc chắn tôi sẽ đưa, nhưng tôi chỉ có một điều kiện."
"Mấy thứ này chỉ có thể chia đều giữa sáu người này," Khóe miệng Dương Minh cong lên.
"Còn An Vô Cữu, nó không được phép lấy chút vật tư nào hết."
Đây là một sự lựa chọn không cần phải do dự một chút nào.
Chỉ cần đồng ý, bọn họ có thể nhận được nhiều vật tư hơn và so với phương pháp phân phối đều trước đó, mà tình hình của bọn họ cũng sẽ ổn hơn.
Dương Minh không dùng cường quyền ép buộc mọi người nghe lời hắn.
Thay vào đó, hắn chủ động nhường một phần tài nguyên của mình, cũng tăng thêm lợi thế cho hắn trong ván cược cô lập An Vô Cữu này.
Ngoại trừ An Vô Cữu, mọi người đều sẽ thắng vừa và không thua.
"Tôi đồng ý! Mua bán hời như thế, ai lại không đồng ý chứ!" Lưu Thành Vĩ vẫn là người đầu tiên bày tỏ thái độ y như lúc trước.
Gã không tự hỏi quá nhiều, lập tức chuẩn bị kiểm kê lại tài nguyên đang có.
"Tôi cũng đồng ý với đề xuất của ngài Dương." Ueno Taisei cũng yếu ớt giơ tay lên, nhưng trên mặt lại là nụ cười không thể che giấu.
Bọn họ đã hoàn toàn vứt khỏi đầu kế sách hòa bình của An Vô Cữu lúc trước, chỉ hào hứng vì được thêm lợi ích Dương Minh ban cho.
Dương Minh lấy lại những vật tư này vào trong màn hình nhân vật, nhưng lại bất ngờ thể hiện sự kiên nhẫn với sự lỗ mãng của Lưu Thành Vĩ.
"Từ từ," hắn nhìn những người khác.
"Những thứ này tôi sẽ đưa cho các người hai lần.
Yên tâm, tôi nói là đưa thì tôi sẽ đưa."
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống, nhặt bánh mì trên mặt đất lên.
"Kể cả không quyết đấu, mấy người ăn chừng này thức ăn cũng không sống sót đến hết trận được, mà nước còn thiếu thốn hơn.
Lúc đấy, cái tôi cho các người chính là đồ ăn cứu mạng."
"Tôi lặp lại lần nữa, không ai được giúp An Vô Cữu, hiểu rõ chưa?"
Lưu Thành Vĩ