Chiếc bánh mì rơi xuống đùi An Vô Cữu.
Cậu liếc xuống dưới rồi lại ngước mắt lên nhìn bọn họ.
Ueno không bình luận về hành động vừa rồi của Lưu Thành Vĩ, ngược lại còn nở nụ cười thúc giục, "Cậu ăn một miếng đi." Nhưng lúc này An Vô Cữu cũng không thấy thèm ăn.
Cậu cười đáp lại Ueno, "Không, cám ơn."
Ueno không đáp lại, chỉ thoáng liếc Lưu Thành Vĩ.
Lưu Thành Vĩ bực bội chép miệng, sau đó nhặt miếng bánh mì trên đùi An Vô Cữu lên, tay còn lại đột nhiên nắm cằm cậu.
"Mất tập trung cái gì," Một chân Lưu Thành Vĩ đá vào bụng An Vô Cữu.
Gã lấy chân đè chân cậu lại, thô bạo giữ cậu trên ghế sô pha không cho cậu chạy, sau đó quay đầu kêu Ueno một cái, "Giúp tao chút."
An Vô Cữu đoán rằng bọn họ không đơn giản chỉ đến đưa đồ ăn cho mình, nhưng Lưu Thành Vĩ đang đè cậu rất mạnh - đầu gối của gã trực tiếp đè lên cổ tay đang bị thương nặng của cậu, nên An Vô Cữu không thể phản kháng được.
Cậu giãy dụa, nhìn thấy Ueno lấy chiếc bánh mì khô cứng nhét vào miệng mình liền lắc đầu phản kháng lại.
Lưu Thành Vĩ lại càng bẻ cằm cậu mạnh hơn, như thể muốn bẻ mặt cậu ra vậy.
"Khụ! Khụ khụ!" Suýt bị bánh mì làm tắc đường thở, An Vô Cữu đành phải nuốt xuống, không ngừng ho khan.
"Hẳn là được rồi nhỉ..." Ueno hỏi Lưu Thành Vĩ, "Chỉ cần nó ăn xong là nhiệm vụ sẽ được tính là thành công."
Nhiệm vụ...
Quả nhiên là vì hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta.
An Vô Cữu đang cúi đầu ho khan đến đỏ bừng mặt.
Thức ăn bị nhét vào cùng với sự nhục nhã khiến cậu nghẹt thở.
Lưu Thành Vĩ cười lớn, "Nói cách khác thì tao cũng có thể cướp? Để tao thử coi."
"Anh chỉ có hai cơ hội thôi." Ueno sợ gã bị thua, lên tiếng ngăn cản.
Lưu Thành Vĩ căn bản chẳng thèm quan tâm.
Một mặt, gã rất muốn làm cho cái tên được gọi là "rất mạnh" này phải chịu thiệt thòi và mất mặt, thế thì gã sẽ thấy rất là thỏa mãn.
Mặt khác, gã tin tưởng vào khả năng của bản thân, cũn biết rằng mình sẽ không sa sút đến mức không có vật tư.
"Tao sẽ cướp."
Gã giật lấy nửa miếng bánh mì mà Ueno đã "tốt bụng" đưa cho An Vô Cữu mà cậu vẫn chưa ăn hết.
Chiếc nhãn lơ lửng trên bánh mì ngay lập tức chuyển thành ba chữ [Lưu Thành Vĩ].
Lưu Thành Vĩ cười lớn, "Đúng là có thể thật!"
Ueno kiễng chân nhìn, "Ồ, nhanh thế đã thành của anh rồi."
"Sợ cái gì? Không phải mày đã hoàn thành nhiệm vụ chia sẻ đồ ăn à, còn ngày mai với ngày mốt nữa thôi, lúc đó vật tư của mày nhân đôi, tốt hơn tao nhiều."
"Cũng đúng."
Bọn họ cứ vừa nói vừa cười như vậy rời đi.
Trước khi đi hẳn, Lưu Thành Vì còn đạp một cái vào An Vô Cữu, lý do là cậu nhổ bánh mì ra làm bẩn giày gã.
Dựa lưng vào ghế sô pha, trong đầu An Vô Cữu đang chán nản chợt nảy ra một ý nghĩ - một kế hoạch tự cứu bản thân mình, nhưng mà hơi độc ác.
Nhưng rồi cậu lại nhanh chóng bỏ cuộc - kiên quyết như dập tàn thuốc.
Cậu thậm chí còn hơi nghi ngờ bản thân, cảm thấy hết sức kỳ lạ khi mình có thể nghĩ ra một phương pháp như vậy.
Sau khi ngồi yên lặng một hồi, lúc An Vô Cữu đứng dậy đã là hơn mười một giờ.
Cơn khát khiến cậu di chuyển theo bản năng - cậu đi đến chỗ Thẩm Thích đã đứng trước đó.
Chẳng biết người này bây giờ đã đi đâu rồi.
Cuối cùng, An Vô Cữu dừng lại trước chiếc tủ thấp.
Chỉ một lúc, cậu đã cầm chai champagne mà Thẩm Thích để lại, sau đó uống một ngụm lớn từ trong chai.
Vị cũng không tệ lắm.
Cậu đưa tay lên lau khóe miệng, cầm chai rượu đi đến một cánh cửa khác của phòng khách.
Cánh cửa này dẫn đến một hành lang dài ngoằn ngoèo khác - là một con đường hẹp u ám tối tăm không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Trên tường, cách mỗi một mét là một thiết bị hình tròn gì đó, An Vô Cữu không thấy rõ lắm.
Mỗi khi cậu đi ngang qua một cái, nó sẽ đột nhiên sáng lên - đó là một ngọn đèn có hình một thiên sứ bé nhỏ, nhưng chỉ có đầu của thiên sứ mà thôi.
Đèn sau lưng An Vô Cữu cứ sáng lên rồi tắt đi, hết cái này đến cái khác.
Cậu thong thả đi theo hành lang sâu, sau đó nhận ra đây không phải là một hành lang thẳng mà là một hành lang có những chỗ ngoặt.
Có tiếng nói rất khẽ ở phía trước, An Vô Cữu nghe không rõ lắm.
Cậu lập tức lùi bước trước khi bước qua chiếc đèn tiếp theo, đứng lại trong bóng tối.
Bước chân của cậu nhẹ nhàng đến mức gần như không ai nghe được, nên người bên kia không để ý đến cậu.
Dựa theo trí nhớ của mình, cậu có thể mơ hồ nhận ra đây là Dương Minh và Ueno.
Mặc dù không nghe rõ nội dung, An Vô Cữu cũng phát hiện ra có gì đó bất thường.
Khác với dáng vẻ muốn kiểm soát tất cả mọi thứ lúc trước của Dương Minh, trong cuộc trò chuyện lần này, Ueno luôn khiếp đảm lại nói nhiều hơn, mà Dương Minh chỉ đáp lại theo, sau đó cũng chẳng nói gì.
Muốn nghe rõ thì phải đến gần hơn, nhưng An Vô Cữu không dám mạo hiểm.
Rất nhanh sau đó, âm thanh của cuộc trò chuyện đã nhỏ dần, sau đó biến mất.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của hai người tản dần về phía sâu trong hành lang.
Đứng im trong hành lang một lúc, An Vô Cữu cũng đi về phía đó.
Bên trong, cấu trúc lại càng phức tạp hơn.
Cuối hành lang là một mái hiên có cấu trúc hình vuông khiêm tốn với bốn hoặc năm cửa ra vào.
Một trong số đó có một mái vòm tròn kiểu baroque với một bức tượng thiên thần đẹp đẽ được chạm khắc trên đó.
Bên trên cổng vòm là hình chiếu dòng chữ [Phòng nghỉ] đang lơ lửng.
Mái vòm màu trắng lẽ ra phải mang lại cảm giác nghệ thuật tinh tế và linh thiêng, nhưng có lẽ do vẫn đang là buổi sáng, mà nơi này lại không có đèn, nên hình chiếu màu xanh lá cây đậm đã trở thành nguồn sáng duy nhất cho ô cửa này.
Ngay cả bức phù điêu thiên thần linh thiêng trên vòm cũng trở nên quỷ dị lạ thường.
An Vô Cữu quay đầu.
Những cánh cửa khác được có những hình chiếu với dòng chữ [Phòng Piano], [Phòng đọc], [Phòng thông tin] và [Phòng họp].
Phía sau những cánh cửa này lại là những hành lang dài và sâu uốn khúc.
Cấu trúc của boongke này khá thích hợp cho các cuộc họp bí mật.
Sau cánh cửa [Phòng nghỉ] là một mái hiên mới.
An Vô Cữu vừa đẩy cửa bước vào đã thấy bóng lưng của Chung Ích Nhu.
Mái hiên rộng rãi và cũng sáng sủa hơn trước một chút, với tám mái vòm chạm khắc khác nhau được đánh số từ 1 đến 8 và tên bọn họ.
[1 Dương Minh], [2 Chung Ích Nhu], [3 Ueno Taisei], [4 Ngô Du], [5 An Vô Cữu], [6 Lão Vu], [7 Thẩm Thích], [8 Lưu Thành Vĩ]
"Không hẳn là được sắp xếp theo giá trị sống sót, đúng không?" Chung Ích Nhu không quay đầu lại, nói thẳng.
An Vô Cữu không giả vờ trốn, khẽ ừ một cái.
Cô quay đầu lại nhìn An Vô Cữu, cười, "Cậu đi lại chả có tiếng động gì cả."
"Thế làm sao chị lại phát hiện?" An Vô Cữu hỏi.
Chung Ích Nhu nhướng mày, "Trực giác của con gái đấy." Nói xong, mắt của cô hiện ra chút áy náy, "Làm thế nào bây giờ? Bây giờ cậu hoàn toàn bị nhắm vào rồi."
An Vô Cữu chưa nói gì.
Cậu đang đoán xem chị gái này rốt cuộc bây giờ đang có thái độ gì.
"Tôi nói thẳng," Chung Ích Nhu nâng tay, "Hiện tại tôi không có cách nào giúp cậu cả."
Cô lấy ra thông số của mình.
Trên đỉnh đầu cô lập tức xuất hiện một thanh máu màu xanh lục phát sáng, "Tôi có giá trị vũ lực thấp nhất, cho dù dùng cả hai cơ hội tự cứu bản thân thì tôi cũng chỉ có ba thanh máu, lúc quyết đấu tôi tự bảo vệ bản thân còn khó."
Nghe thấy cô nói thẳng như vậy, ngược lại An Vô Cữu lại thấy rất nhẹ nhõm.
Cậu nghĩ đến gì đó, chậm rãi hỏi, "Chết xong thì thế nào?"
"Không phải Thánh Âm đã nói sao? Chết não." Cô chỉ chỉ vào Thái Dương của mình.
"Ngoài hiện thực, không phải chúng ta đều vào khoang trò chơi hay sao? Thứ đó giống như một viên con nhộng vậy.
Nếu người trong đó thật