Cây cối xanh tươi, nước chảy róc rách.
Sâu trong rừng rậm có một căn nhà gỗ nhỏ, một cô gái áo xanh xõa tóc trên vai, lẳng lặng ngồi bên bờ suối giặt quần áo.
Nước bắn tung tóe, dưới tia nắng mờ phản quang lấp lánh bảy sắc cầu vồng.
Xa xa trong làn nước, có chú cá vẫy đuôi nhảy lên rồi lại lẩn vào dòng suối.
Một con chim đen trắng đậu xuống bên cạnh nàng rồi lại đập cánh bay đi mất, cảnh vật tĩnh lặng yên bình.
Có tiếng tiêu văng vẳng vọng lại từ trong rừng, làn điệu u oán thê lương, tràn đầy tâm tình phức tạp du dương.
Thổi được một nửa, người thổi hạ cây tiêu trúc xuống, khẽ thở dài một hơi, "Ngươi...!Vậy mà ngươi vẫn vui vẻ nhỉ."
Cô gái giặt quần áo ngừng tay, "Tiểu Hồng, cô nghĩ ngợi quá nhiều, cuộc sống sẽ buồn phiền lắm đấy.
Những chuyện cầu không được mong không tới...!Cái gì thuộc về cô sẽ là của cô, không thuộc về cô thì có đau lòng hơn nữa cũng chẳng để làm gì."
Hồng cô nương thổi tiêu trong rừng chầm chậm đứng lên: "Cô được sủng ái thì làm sao hiểu được tâm tư người khác.
Đến một ngày cô bị ngài ấy vứt bỏ thì mới hiểu cảm giác đó là như thế nào."
Cô gái giặt quần áo là A Thùy, nghe vậy cười khẽ, "Mọi người chỉ thấy muôn vàn điều tốt ở hắn, còn ta..." Nàng hơi dừng lại rồi lắc đầu, "Trong lòng ta..."
Ánh mắt Hồng cô nương thoáng lay động: "Trong lòng cô có người khác sao?"
A Thùy nhìn vào dòng suối, khẽ thở dài: "Đó là chuyện từ lâu lắm rồi, giờ nhắc lại cũng vô dụng."
Hồng cô nương hỏi: "Người trong lòng cô là ai? Lẽ nào tôn chủ không sánh bằng hắn?"
A Thùy ngâm quần áo vào trong nước, ngón tay trắng như tuyết ngâm dưới nước trong trẻo như ngọc, trên ngón áp út tay phải dường như có một vết cắt cực nhỏ, dưới làn nước bỗng trở nên rõ ràng hút mắt: "Huynh ấy...! không phải Đường Lệ Từ."
Hồng cô nương thoáng ngạc nhiên, A Thùy đúng là đã nói toạc ra nỗi ngờ vực trong lòng nàng: "Ta cũng không bảo kẻ ấy là Đường Lệ Từ, hắn là ai?"
A Thùy chầm chậm nhấc xiêm áo lên vắt khô: "Huynh ấy chẳng qua là một đầu bếp."
Ánh mắt Hồng cô nương lóe sáng: "Đầu bếp? Đầu bếp ở đâu?"
A Thùy khẽ cười: "Một đầu bếp tay nghề dở tệ, có điều tuy ta hay đến đó để ngắm nhìn huynh ấy, nhưng huynh ấy lại không biết ta."
Hồng cô nương nhíu mày: "Hắn không biết cô sao?"
A Thùy gật đầu, bỏ xiêm áo đã vắt khô vào giỏ trúc, đứng lên: "Đương nhiên huynh ấy không biết ta, trong...!trong mắt huynh ấy chỉ có con rùa đen huynh ấy nuôi mà thôi."
Hồng cô nương ngạc nhiên: "Rùa đen?"
A Thùy cười khúc khích, Hồng cô nương quen biết nàng đã gần một năm, nhưng đây là lần đầu thấy nàng cười vui vẻ đến vậy.
Nàng kể: "Huynh ấy nuôi một con rùa đen lớn lắm, lúc rảnh rỗi thì ngắm rùa đen, rùa bò đến đâu huynh ấy theo đến đó, cả ngày chỉ nói chuyện với nó thôi.
Có lúc còn ngồi lên rùa đen, nó bò khắp nơi, cõng huynh ấy lội xuống nước huynh ấy cũng mặc kệ, chơi vui vẻ lắm."
Hồng cô nương ngạc nhiên, nhất thời cảm thấy hơi khinh thường: "Cô...!cô thích người như vậy à?"
Trong suy nghĩ của nàng, A Thùy có nét duyên ngầm, phong hoa nội liễm, là mỹ nhân trăm năm hiếm gặp, Hách Văn Hầu bỏ rơi cả vợ con vì nàng, cuối cùng vì nàng mà chết.
Liễu Nhãn khinh cuồng ph óng đãng, nắm quyền sinh sát trong Phong Lưu Đi3m mà vẫn khổ sở vì nàng.
Còn Đường Lệ Từ bắt giữ A Thùy ở Mẫu Đơn Lâu, mời nàng uống rượu một đêm, dường như cũng có chút mập mờ.
Một cô gái như vậy mà người đàn ông nàng vương vấn trong lòng lại là một đầu bếp nuôi rùa đen? Thật không tưởng tượng nổi.
"Ừ...! có những người, khi cô nhìn hắn thì chỉ có thể lo lắng buồn phiền cho hắn, dù cô có làm tất cả mọi chuyện thì cũng không thể bảo vệ hắn bình an chu toàn.
Tôn chủ...!và Đường công tử, đều là người như vậy." A Thùy hòa nhã nói: "Võ công của họ đều rất cao cường, đầu óc lại thông minh, tay cầm quyền thế, xuất chúng phi thường, có điều...Họ sẽ chỉ làm cô lo lắng không thôi...!Lo xong lại càng lo hơn nữa...!Mãi cho đến khi hoang mang không thể chịu nổi, bởi vì cô không thể biết hôm nay, ngày mai, ngày kia...!người như họ sẽ làm ra những chuyện gì, sẽ gặp phải nguy hiểm gì, sẽ đưa bao nhiêu người vào nguy hiểm..." Nàng thở dài thăm thẳm: "Yêu người như vậy chẳng phải rất mệt mỏi, hơn nữa vĩnh viễn không có ngày nào vui vẻ sao?"
Hồng cô nương khẽ cười: "Nếu không phải người như vậy thì đâu đáng để yêu."
A Thùy nhấc giỏ lên: "Nhưng huynh ấy thì không như vậy.
Khi nhìn huynh ấy, ta cảm thấy mọi thứ đều hết sức giản đơn, cõi lòng rất yên bình, làm người ta vui vẻ."
Nàng xách giỏ chậm rãi tiến vào rừng sâu.
Hồng cô nương nhặt một cục đá nhỏ ném vào trong nước, nàng luôn hận bản thân không có nét duyên ngầm trời sinh như A Thùy, nhưng lúc này lại hơi coi thường nàng.
Một đầu bếp nuôi rùa đen, vậy thì có gì hay? Vừa bẩn vừa ngốc.
"Nghe nói ngày mai cô phải đi à?" A Thùy trong rừng cây bất ngờ hỏi.
"Ừ." Hồng cô nương nhàn nhạt đáp: "Uyển Úc Nguyệt Đán của Bích Lạc Cung, cũng là một nam nhân khiến người ta mong đợi, đáng để gặp một lần."
A Thùy khẽ thở dài: "Ta cảm thấy..." Nàng không nói tiếp, thoáng ngừng lại, "Cô phải cẩn thận một chút."
Hồng cô nương mỉm cười yêu kiều: "Ngươi định nói Phủ Thúy sai ta đi đối phó với Uyển Úc Nguyệt Đán là không có ý tốt sao? Ta hiểu, nhưng chính vì gã đánh cược ta sẽ chết trong tay Uyển Úc Nguyệt Đán, nên ta càng phải đi, càng không được chết.
Ta...!ta đâu phải hạng người bị đùa bỡn trong lòng bàn tay?"
"Ngươi nên bảo trọng vì tôn chủ, tuy hắn không giỏi bày tỏ nhưng trong lòng luôn coi trọng ngươi." A Thùy hòa nhã nói, sau đó chậm rãi rời đi.
Hồng cô nương ngồi một mình bên dòng suối, không lâu sau cũng lững thững đi vào trong rừng, bước vào ngôi nhà gỗ nhỏ.
Một người nấp sau gốc cây thấy thế thì lặng lẽ tiến lên một bước, bám theo sau Hồng cô nương, dẫm lên vết chân của nàng, lẳng lặng theo đến sau nhà, đi đến sát bên cửa sổ, chỉ thấy Hồng cô nương bước vào trong phòng rồi chớp mắt đã không còn dấu vết.
Bàn ghế trong căn nhà gỗ giống hệt những căn nhà bình thường khác, chỉ khác là trống trơn không người, dường như tất cả những ai bước vào đó đều tan biến vào hư vô.
Trong căn nhà này chắc chắn có lối đi, đương nhiên có cả cạm bẫy.
Người thám thính bên ngoài lặng lẽ lui ra, không bước vào rừng cây nữa mà chọn quay về, Mới chạy được vài chục trượng thì thấy cách đó không xa có người đứng chống kiếm chặn đường, hắn liền khựng lại.
"Ngươi là con trai Dư Khấp Phượng à?" Kẻ chống kiếm cản đường kia khàn khàn hói, bóng lưng vừa cao vừa rộng, bờ vai vững chãi, bàn tay cầm kiếm chằng chịt vết sẹo, thấy mà giật mình, trông vô cùng đáng sợ.
Người thám thính chấn động: "Ngươi...!Ngươi..."
Kẻ cản đường xoay người lại, chỉ thấy mặt hắn đầy vết thương, mắt trái đã mù, dung mạo hỏng hết, trên cổ có một vết thương đen thùi lùi.
Miệng người kia ngậm chặt, tiếng nói chuyện phát ra từ vết thương ở cổ, thanh âm khàn khàn không rõ: "Dư Khấp Phượng cả đời không lấy vợ, sao lại có con trai như ngươi?"
Người thám thính âm thầm kia mặc áo xanh đeo kiếm, chính là Dư Phụ Nhân.
Thấy kiếm khách vết thương chồng chất trước mặt, hắn lại run rẩy không ngừng: "Ông...!ông chưa chết?"
"Ha ha, Dư Khấp Phượng tung hoành giang hồ mấy chục năm, không lẽ lại chết vì mớ thuốc nổ quèn? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Dư Phụ Nhân nhìn kiếm khách đầy sẹo kia không chớp mắt: "Ta...!ta...!Rốt cuộc ông là ai?"
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Người kia ồm ồm nói: "Nếu không thấy ngươi có nét giống ta hồi trẻ, đêm qua lại còn đánh lén Đường Lệ Từ ở núi Hảo Vân, Dư mỗ chắc chắn sẽ không gặp ngươi.
Ta là ai hả...!ha ha ha." Hắn vung kiếm, một âm thanh long trời lở đất vang lên, cây cối lay động lá cỏ bay tán loạn, mặt đất trước mắt Dư Phụ Nhân nứt ra bốn vết kiếm giao nhau, kiếm nào cũng sâu hai tấc ba phân, không thừa không thiếu chút nào.
Đợi đến khi hắn thu kiếm lại thì một tiếng "lộp cộp" giòn giã vang lên, đất trước mặt Dư Phụ Nhân sụt xuống ba phân, tạo thành một hố sâu cỡ miệng bát.
Kiếm này nếu chém lên người, thì luồng ám kình thứ hai dù chỉ sâu ba phân cũng đủ chấn vỡ lục phủ ngũ tạng người ta.
"Thiên Hành Nhật Nguyệt..." Dư Phụ Nhân lẩm bẩm, "Ông...!Ông thật sự là Dư...!Dư..." Nói đến đây hắn bỗng hoảng sợ: "Các người cài gián điệp vào núi Hảo Vân?" Nếu không Dư Khấp Phượng làm sao biết đêm qua hắn đánh lén Đường Lệ Từ? Chuyện kia cực kỳ bí mật, ngoại trừ ba người ở hiện trường ra thì rất ít ai biết, là kẻ nào tiết lộ bí mật?"
"Ngươi là con ai?" Kiếm khách mặt sẹo thi triển Thiên Hành Nhật Nguyệt khàn khàn hỏi: "Ngươi có biết Khương Tư Ỷ không?"
Dư Phụ Nhân loạng choạng lùi về sau hai bước, "Khương Tư Ỷ...!Ông mà còn nhớ bà ấy sao, bà ấy là mẹ ta." Kiếm khách đầy sẹo này thật sự là Dư Khấp Phượng sao? Dư Phụ Nhân khôn khéo tỉnh táo như vậy mà lúc này tâm trạng cũng rối bời, "Ông đúng là Dư Khấp Phượng."
"Nàng là mẹ ngươi..." Vết thương trên cổ Dư Khấp Phượng đột nhiên bộc phát ra một trận ho