"Tưởng Văn Bác đi cùng với Dư Phụ Nhân thăm dò rừng Tị Phong, nếu Dư Phụ Nhân là nội ứng của Phong Lưu Đi3m thì chẳng phải Tưởng Văn Bác sẽ gặp nguy hiểm trong chuyến đi này sao?" Lúc hoàng hôn, Đường Lệ Từ nằm trong phòng đọc sách, Thẩm Lang Hồn chậm rãi bước vào, "Đêm qua hắn đánh lén một kiếm, hiển nhiên không cùng lập trường với Kiếm hội."
Đường Lệ Từ vẫn cầm quyển Tam Tự Kinh trong tay, không rõ đang đọc trang thứ ba hay thứ tư: "Kiếm hội có kẻ nằm vùng hay không, đêm nay sẽ biết ngay thôi."
Thẩm Lang Hồn bước tới bên cạnh y: "Ý ngươi là Dư Phụ Nhân chắc chắn không phải kẻ nằm vùng?"
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Muốn nằm vùng trong Kiếm hội trung nguyên thì phải có thân phận và địa vị không nhỏ, bằng không sẽ không thể tham dự vào những cuộc hội đàm quan trọng nhất, không nắm được những thông tin có ích.
Tuy võ công Dư Phụ Nhân không tồi, tiền đồ rộng mở, nhưng dù gì tư chất vẫn còn kém, nếu ta là Hồng cô nương chắc chắn sẽ không chọn hắn.
Huống hồ tuy Dư Phụ Nhân xuất thân là sát thủ nhưng không phải kiểu tâm cơ kín đáo cáo già xảo quyệt..." Ánh mắt y trở về với trang sách, "Ta đoán hắn chỉ là một đứa con có hiếu, hận ta chỉ đơn thuần vì chuyện của Dư Khấp Phượng thôi."
"Ha ha, cả thiên hạ đều cho là ngươi giết Dư Khấp Phượng, phá hủy Dư gia kiếm trang," Thẩm Lang Hồn bình thản nói: "Sao ngươi không giải thích? Rằng kẻ bắn kim độc giết Dư Khấp Phượng không phải ngươi, kẻ châm thuốc nổ khiến hắn tan xương nát thịt càng không phải ngươi? Nói trắng ra thì cái chết của Dư Khấp Phượng chẳng liên quan gì đến ngươi cả."
Đường Lệ Từ khẽ cong khóe môi, cười mà như không cười, chuyển đề tài: "Trì Vân đâu?"
"Không biết," Thẩm Lang Hồn thong thả đáp, "Ta tìm quanh sân rồi, cũng không thấy nhóc con đâu."
Đôi mắt Đường Lệ Từ khẽ đảo, liếc nhìn cái cây cao nhất trong Thiện Phong Đường, "Hử?" Thẩm Lang Hồn nhìn theo hướng y đang nhìn, Trì Vân đang nằm gối đầu lên hai tay trên ngọn cây.
Chạc cây bên cạnh hắn còn treo một cái giỏ trúc, Phụng Phụng ló đầu ra khỏi giỏ trúc, huơ tay múa chân.
Rõ ràng nó rất thích cái trò treo mình lủng lẳng trên cây này, liên tục phát ra những tiếng cười khanh khách như vịt con.
"Kể ra hắn sống cũng thảnh thơi đấy."
"Hắn không thảnh thơi đâu." Ánh mắt Đường Lệ Từ rời khỏi ngọn cây trở về cuốn sách, "Trong lòng hắn cũng có muộn phiền, nhưng lại không hiểu tâm sự của chính mình."
Thẩm Lang Hồn thoáng ngẩn người: "Tâm sự?"
"Ấm ức vì lần trước thất thủ bị bắt đi, trong lòng canh cánh không quên thất bại của mình.
Võ công của Trì Vân vốn thắng về khí thế, dũng mãnh nhanh nhẹn, khí thế một đi không trở về chính là phương kháp đánh bại kẻ địch giành chiến thắng của hắn.
Mất đi khí thế này đã ảnh hưởng đến hắn quá nhiều, huống chi...!Nỗi phiền muộn trong lòng hắn không đơn giản là vì chuyện thất thủ bị bắt đi..."
Thẩm Lang Hồn nhàn nhạt hỏi: "Liên quan đến Bạch Tố Xa à?"
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Ừ."
Thẩm Lang Hồn yên lặng giây lát rồi thong thả nói: "Lần sau nếu giao chiến với ai, ta sẽ để ý đến hắn nhiều hơn."
Đường Lệ Từ gật đầu, Thẩm Lang Hồn bất ngờ nói: "Nếu như thật sự có nằm vùng trong Kiếm hội, thì bọn họ đương nhiên biết tối nay Tưởng Văn Bác và Dư Phụ Nhân đi thăm dò rừng Tị Phong.
Nếu là ngươi thì sẽ thay đổi thế cục ra sao?"
Đường Lệ Từ lật sang trang tiếp theo, "Bất kể hai người Tưởng Văn Bác và Dư Phụ Nhân có ai là gian tế hay không, thậm chí chẳng cần biết trong Kiếm hội có gian tế hay không, thì kết quả chuyến thăm dò rừng Tị Phong đêm nay sẽ không thay đổi.
Một, thực lực của Dư Phụ Nhân và Tưởng Văn Bác còn lâu mới đủ để đột phá vòng canh gác bên ngoài rừng Tị Phong.
Hai, bọn chúng ẩn nấp trong rừng Tị Phong đã lâu mà không bị phát hiện, nhất định là có trận pháp, ám đạo, cơ quan.
Mà cả hai người đều không giỏi về trận pháp cơ quan, cho dù có xông vào trong đó thì cũng tay không trở về.
Ba, Dư Phụ Nhân đã từng lần theo dấu vết cao thủ đến rừng Tị Phong, rừng Tị Phong nhất định đã được tăng cường phòng vệ và sắp xếp lại." Y khẽ cười.
"Thứ tư, nếu thực lực chênh lệch quá xa, Phong Lưu Đi3m sao lại không tiện tay bắt người chứ? Chuyến thăm dò đêm nay, kết quả chắc chắn Tưởng Văn Bác và Dư Phụ Nhân đều bị bắt sống."
Thẩm Lang Hồn cau mày: "Nói vậy khác nào ngươi cố ý tiết lộ địa điểm rừng Tị Phong là để dụ Thiệu Diên Bình phái người thăm dò rừng Tị Phong ban đêm, dâng người đến cửa cho Phong Lưu Đi3m bắt sống?"
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Cũng đúng."
Thẩm Lang Hồn càng nhíu mày sâu hơn, "Ta không nghĩ ra dâng con tin cho kẻ thù thì giúp ích gì cho mình?"
Đường Lệ Từ cuộn quyển sách lại, gõ nhẹ vào mép giường: "Nếu trong Kiếm hội trung nguyên có nằm vùng, nhất định sẽ biết chuyện thăm dò đêm nay.
Nếu bắt giữ hai người này thì cứ điểm của Phong Lưu Đi3m đương nhiên sẽ bị vạch trần, nếu để cho họ trở về thì cứ điểm cũng bại lộ hoàn toàn.
Nếu kết quả giống nhau thì thà bắt sống hai người coi như tiền cược vẫn tốt hơn là thả cho họ về." Khóe môi y khẽ cong