"Có người!" Kỷ Nguyệt quay người nhìn lại xung quanh viện của mình
Bất chợt, một giọng nói thanh thoát cất lên từ phía cái cây ở sân viện "Ha, cảm nhận sắc bén lắm"
Đó là giọng nói của một thiếu niên tầm 10, 11 tuổi! Hắn mặc một bộ đồ trắng bạch kim, đeo mặt nạ nhưng vẫn thể hiện đường nét thanh tú, lịch lãm
"Thật không ngờ vị cao nhân huyền bí làm kinh động cả Tinh Thiên Quốc lại là Kỷ Nguyệt Quận Chúa đây!" Giọng của hắn ngợi ca nàng nhưng cũng chế giễu nàng vì bộ dạng lén lút này
Giọng nói của hắn khiến Kỷ Nguyệt cảm thấy quen thuộc, bất ngờ nàng nhận ra "Hắn là Thái Tử - Dạ Tử Duy!"
Không chịu thua trước lời nói của Dạ Tử Duy, Kỷ Nguyệt dương giọng "Còn ta thì lại không ngờ! Đường đường là Thái Tử của Tinh Thiên Quốc lại đột nhập vào phủ của người khác không khác gì một tên trộm như này!" Kỷ Nguyệt châm chọc "Thật không biết, nếu truyền ra ngoài thì ai sẽ thảm hơn ai đây?!"
Dạ Tử Duy ngạc nhiên "Làm sao ngươi biết ta là Thái Tử?"
"Ồ vậy ngươi đã tự nhận thân phận của mình rồi sao?" Kỷ Nguyệt cười nham hiểm
Dạ Tử Duy nhìn Kỷ Nguyệt, tay tháo chiếc mặt nạ đang đeo ra, phải nói hắn quả thực rất đẹp trai, tiêu sái
Giọng hắn ôn nhu"Đúng là không nói lại tiểu nha đầu nhà ngươi mà"
Kỷ Nguyệt cười đắc ý "Tất nhiên ngươi không nói lại rồi!"
"Chỉ là nếu thật sự truyền ra, người mất thanh danh nhiều hơn sẽ là ngươi..." Giọng của Dạ Tử Duy ôn nhu nhưng cũng khá âm hiểm
"Ha, mất thanh danh? Ta và ngươi vẫn còn là tiểu hài tử nói chữ thanh danh có phải quá sớm không?" Nàng nhìn thẳng vào mặt Dạ Tử Duy mà nói
Đến đây, Dạ Tử Duy bắt đầu sầu não "Đúng là nha đầu nhanh mồm nhanh miệng ta bây giờ còn không phản bác được gì"
Dạ Tử Duy tiến đến gần Kỷ Nguyệt mà nói "Bây giờ cả hai chúng ta đều có bí mật. Ta muốn làm giao dịch với ngươi. Ngươi giữ bí mật của ta, ta giữ bí mật của ngươi. Sau này