Dạ Tử Duy rời khỏi Phủ Thái Phó Kỷ Nguyệt như trút bỏ được một mối phiền phức.
Nàng bước vào phòng, đóng cửa kín lại. Từ nạp giới lấy ra những thứ dược liệu mà nàng kiếm được. Đống dược liệu này nàng sử dụng để luyện đan dược.
Bắt tay vào công việc, nàng sử dụng linh lực tạo ra một nền hoả lực vừa đủ vào chiếc lư hương luyện đan. Sau đó, nàng bỏ vào lư hương vài thành phần dược liệu. Vài thời thần trôi qua, cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng luyện xong viên đan dược này. Nó quả thực hoàn mĩ, không chỉ vậy mà còn là trong số những viên đan dược cực hiếm
Công việc luyện đan dược khiến Kỷ Nguyệt mất không ít công sức, bây giờ nàng thần khí xuống dốc khá nhiều.
"Cuối cùng cũng xong rồi! Ngày mai ta sẽ đem nó đi để đấu giá." Kỷ Nguyệt hài lòng nhìn thành phẩm của mình, tay lau mồ hôi trên trán
Cất đan dược vào nạp giới, Kỷ Nguyệt cũng đi nghỉ ngơi tránh tai mắt của Vũ Lam Uyên rước thêm truyện cho nàng
...
Sáng hôm sau. Tịnh Nhỉ bước vào phòng để hầu hạ Kỷ Nguyệt như thường lệ, nhưng hôm nay Tịnh Nhi lại bắt gặp bộ dạng đang ngái ngủ, lười biếng của Kỷ Nguyệt
"Tiểu thư, bây giờ người vẫn còn chưng bộ dạng này ra sao? Để nô tì sửa soạn cho người, song người còn phải đi thỉnh an lão phu nhân đấy"
"Ừm, ta biết rồi!" Nàng đáp lại Tịnh Nhi, tay nàng dụi mắt
Sửa soạn xong, Kỷ Nguyệt liền chạy tới Lâm Viện
----Lâm Viện----
Trong chính viện, mọi người đều đã có mặt đầy đủ.
Kỷ Nguyệt lễ phép "Nguyệt Nhi thỉnh an tổ mẫu, mẫu thân"
Sau lời nói của Kỷ Nguyệt, một tiếng nói nhẹ nhàng được cất lên bởi Dương Tuyết Liên "Đêm qua không biết mọi người có nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ núi Kỳ Trân không?"
Vốn tính thích châm chọc người khác, Dương Vân Hiên tiếp lời "Tất nhiên là có, nó lớn tới mức kinh động tới hoàng tộc và các cao thủ của cả Tinh Thiên Quốc. Nhưng ta không nghĩ viện của tỷ kín như vậy, tỷ sẽ không biết chứ!"
Bị châm chọc nhưng cũng chỉ có thể nén "Khốn kiếp! Ỷ mình bây giờ là đích tiểu thư liền lên giọng với ta"
Kỷ Nguyệt nhìn mà mỉm cười "Không ngờ hôm nay lại được xem hai người các ngươi đấu đá lẫn nhau đấy"
Chợt một giọng nói từ cửa của chính viện truyền vào. Giọng nói này có đến chết Kỷ Nguyệt cũng không thể quên. Đó là tiếng của Dương Vân Nhược
"Tổ mẫu, trà của người ta đã pha xong rồi, mời người!"
Lão