Mộng cảnh là giết người bằng cách lấy đi ý chí của họ. Một khi đã mất đi ý chí, gặp phải những điểm yếu về cảm xúc trong mộng cảnh họ có thể giết chết mình, hoặc chém giết lẫn nhau và cũng có thể chìm mãi trong mộng cảnh không bao giờ tỉnh dậy
Nàng bước tới chỗ từng người bọn họ xem xét. Bọn họ ngủ mê mệt, thậm chí còn bắt đầu có hành động.
Nhưng hiện tại chướng khí mạnh dần nàng cũng bắt đầu thấy mê mệt. Không để bản thân rơi vào mộng cảnh, Kỷ Nguyệt lấy một con dao từ nạp giới rạch một vệt sâu vào cánh tay. Những giọt máu đỏ từ từ chảy xuống
"*Mộng cảnh này chắc chắn là do thượng cổ thần khí Bạch Cầm gây ra. Đúng là rất mạnh nhưng ta thích*" Máu trên cánh tay vẫn chảy nhưng nàng không để tâm, thay vào đó là một nụ cười đầy nham hiểm "*Ta nhất định phải tìm được Bạch Cầm!"
Bạch Cầm là một trong ngũ thần khí, tên đầy đủ của nó là Thanh Hải Bạch Cầm. Nó có âm điệu đặc biệt, nó du dương tựa như tiếng suối khiến người khác nghe được phải mê mệt từ đó tạo ra chướng khí rơi vào mộng cảnh
Kỷ Nguyệt nhìn ngó xung quanh để tìm nơi bắt đầu chướng khí, tìm được chắc chắn sẽ tìm thấy Bạch Cầm
Sau một hồi tìm kiếm thì Kỷ Nguyệt liền để ý đến khối xoáy chướng khí ở bên phải. Nàng định tiến đến thì Mộ Dung Yến Oanh lúc này vẫn đang bị chướng khí điều dẫn bắt lấy nàng bị đè xuống. Miệng của Mộ Dung Yến Oanh thì luôn lẩm bẩm cái tên Vũ Văn Minh Triết, có vẻ trong mộng cảnh có gì đó gọi là tình rồi
Dù sao độ tuổi cũng chênh lệch nên sức nặng của hai người rất khác biệt, bị đè lên người nàng cựa quạy rất khó khăn. Kỷ Nguyệt cố gắng đẩy Mộ Dung Yến Oanh ra rồi nàng nhanh chóng chạy đến chỗ khối xoáy chướng khí kia. Càng đến gần chướng khí càng mạnh, vết thương trên tay tuy vẫn còn nhưng có vẻ vẫn bị chướng khí lay chuyển. Nếu tiếp tục chắc chắn nàng sẽ rơi vào mộng cảnh.
Cố gắng tụ linh lực tính phong lại nàng phóng ra chỗ xoáy chướng khí. Ngay lập tức khối chướng khí ấy liền biến mất.
Nàng tiến lại gần thì thấy một tia sáng nhỏ. Càng gần tia sáng đó càng lớn, nàng cảm nhận được nguồn linh lực cực đại phát ra từ ánh sáng đó. Đến độ gần nhất nàng kinh ngạc vì trước mặt nàng chính là thượng cổ thần khí Thanh Hải Bạch Cầm
Nàng quay đầu nhìn lại các màn chướng khí xung quanh đã biến mất hoàn toàn. Mọi người từ từ tỉnh dậy. Nhưng do rơi vào mộng cảnh bị lấn át cảm xúc nên bọn họ đã đánh nhau và không tránh được việc bị ngoại thương
"Mọi người tỉnh rồi" Nàng khẽ cười nhìn bọn họ
"Ưm, Nguyệt Nhi tỷ! Bọn ta bị sao vậy?" Cát Anh đưa tay lên đầu, vẻ mặt choáng váng hỏi nàng
"Mọi người bị trúng chướng khí rơi vào mộng cảnh. Nhưng bây giờ thì không sao rồi" Nàng trả lời
"Đau quá!!" Hoàng Di Nhiên khẽ kêu lên "Tại sao bọn ta lại bị thương vậy?"
"Mộng cảnh lấn át cảm xúc của mọi người nên mọi người đã hạ thủ với nhau, nhưng may mắn chỉ là ngoài da" Nàng nói
"Vậy sao, bọn ta mất kiểm soát rồi" Đồng thanh
"Không nói nữa, chúng ta mau đi thôi! Một lát ra khỏi đây sẽ nhờ Hách Liên trưởng lão chữa thương cho mọi người" Vừa