Chờ Trường Đình lại vén rèm lên thì đã không thấy bóng dáng Mông Thác đâu.
Nàng là quỷ sao? Thế nào mà hắn chạy mất rồi!?
Trường Đình nín thở ngưng thần trấn định, tay nàng đặt trên đầu gối, cực kỳ an tĩnh.
Hồ Ngọc Nương nửa dựa vào nệm, miệng cười nói, “… Ngươi sao thế? Lúc thì tức lúc lại xấu hổ, giống như hát tuồng ấy.”
Trường Đình ho hai tiếng sau đó quay mặt đi.
Trù Sơn cách Bình thành hơi xa, đi non nửa ngày mới tới, nếu đi từ tốn thì qua lại cũng mất hai ngày.
Đoàn người bọn họ toàn quý nhân nên không thể vội vã, vì thế bọn họ định ở lại chùa Từ Vân một đêm.
Chân Định đại trưởng công chúa tuổi già yếu mệt không thể quản lý mọi việc nên người đi theo lo liệu cho chuyến đi này biến thành Lục Nhị phu nhân Trần thị và Lục Tam phu nhân Thôi thị, vợ của Lục Tân.
Hai người này ngồi cùng một xe với Lục Trường Khánh.
Đường núi cong vẹo, nói là leo núi nhưng cả đám đều ngồi trong xe để ngựa kéo mình lên đỉnh núi.
Trụ trì của chùa Từ Vân và mọi người trong chùa đã sớm đợi trước cửa chùa.
Thấy mọi người xuống xe bà ta nở nụ cười hiền từ hàn huyên với Trần thị, “… Đã lâu không thấy Nhị phu nhân, ngài có mạnh khỏe không?”
Sau đó bà ta thấy Tạ Tuân ngồi trên lưng ngựa thì lần Phật châu hỏi, “Vị này hẳn là Tạ gia ngọc lang của kinh thành đúng không? Đúng là phong thái khác hẳn, danh bất hư truyền, danh bất hư truyền…”
Các tiểu cô nương theo thứ tự xuống xe ngựa, ánh mắt trụ trì lúc này lại sáng ngời nói, “Các vị cô nương Lục gia càng trưởng thành nhiều, lần trước ta gặp Lục đại cô nương ngài còn chưa tới eo bần ni, hiện tại ngài đã tới đầu vai của ta rồi… Nhị cô nương càng thêm xuất chúng, rất có phong thái của Nhị gia và Nhị phu nhân…”
Ừm…
Vị này khen từ cô nương tới lang quân, từ nữ quyến đến nam quyến.
Bà ta đúng là nhiệt tình, nhưng lại chỉ chọn nhặt mà hàn huyên với một vài người.
Bên cạnh Tạ Tuân còn có Lục Trường Bình, bên cạnh Trường Đình còn có một Hồ Ngọc Nương lớn lên cực nổi bật, bên cạnh Trần thị còn có Tam phu nhân Thôi thị…
Nhiều người như vậy nhưng bà ta chỉ thấy vài người.
Đến cả người xuất gia lục căn thanh tịnh cũng biết được mánh khóe nịnh hót của kẻ phố phường.
Không biết là thế đạo này thay đổi lòng người hay lòng người vốn hiểu rõ quyền thế so với Phật Tổ thì càng hữu dụng hơn.
Trụ trì khom người đón người đi vào trong điện dâng hương.
Đại Hùng Bảo Điện thờ phụng Thích Ca Mâu Ni, thân tượng được dát một tầng lá vàng, mặt trang nghiêm nhưng hiền từ.
Đây là do Phù thị quyên khi về Bình thành tế tổ đầu năm… Khi đó Trường Đình mới 10 tuổi, nói cách khác Lục Xước trì hoãn ba năm mới để Phù thị tới Bình thành nhận tổ quy tông.
Hương nhang an tĩnh thấm lòng người.
Trường Đình quỳ gối trên đệm hương bồ, trên tay là ba nén thương cháy lượn lờ, trong lòng thở dài.
Phù thị… Nàng, Lục gia và cả cha nàng đều … vĩnh viễn thiếu nợ bà ấy…
Trường Đình cúi người thật sâu mà quỳ lạy.
Lục Trường Khánh và Trường Đình song song quỳ.
Trường Đình vùi đầu quỳ lạy lại nghe thấy người bên cạnh cố nén tiếng hô.
Nàng đảo mắt qua thì thấy hương trong tay Lục Trường Khánh bị cắt một đoạn rơi trên mặt đất.
Lục Trường Khánh ngây ra, sững sờ tại chỗ.
Phật Tổ… Không cần nàng ta dâng hương…
Đây chính là điềm xấu!
Tạ gia sẽ muốn một nữ nhân không cát tường vào cửa sao!?
Sĩ tộc nhà cao cửa rộng thường phải dâng hương.
Hương thông thường đều được hong khô, cố gắng thể hiện sự cát lợi.
Lục Trường Khánh lặng ra một hòi mới nhìn thẳng về phía Tạ Tuân.
Trong chớp mắt nàng ta nhanh trí chuyển ánh mắt qua bên người Trường Đình!
Trường Đình nhăn mày nghĩ cái này liên quan gì tới nàng?
“Làm phiền sư phụ lấy thêm ba nén hương tới.” Trường Đình không nhìn Lục Trường Khánh mà ngẩng đầu nhờ vị tiểu ni cô đứng ở một bên, “Có lẽ hương bị ẩm nên nhất thời bị gãy.
Phật Tổ lòng mang từ bi, sao có thể cùng phàm nhân so đo đây?”
Tiểu ni cô vội đáp lời sau đó khom người đi vào trong.
Trên tay Trường Đình vẫn cầm ba nén nhang cháy rực, nàng nghĩ nghĩ sau đó bước lên cắm hương vào trong lư đồng rồi lấy từ trong tay áo ra một nén bạc quăng vào hòm công đức.
Hồ Ngọc Nương đi theo phía sau Trường Đình cũng học theo.
Trường Đình vừa mở đầu thì mọi người mới phản ứng lại.
Tiểu ni cô cầm ba nén hương tới, đến cuối cùng chỉ còn mình Lục Trường Khánh còn quỳ gối trên đệm hương bồ.
Tiểu ni cô nhón chân châm hương sau đó đưa tới cho nàng ta.
Lục Trường Khánh cũng nơm nớp lo sợ mà đón lấy, môi mím lại, đôi mắt đẹp lướt qua đầu hương cháy sáng sau đó bình tĩnh cong eo lễ bái.
Nhưng hương lại bị gãy, rơi thành ba mảnh trên mặt đất.
Trần thị kinh hồn, Lục Trường Khánh thì kinh sợ đến độ mặt trắng bệch.
Tạ Tuân chắp tay phía sau, bình tĩnh nhìn.
Đại điện an tĩnh, Trường Đình liếc Trần thị một cái.
Lúc này bà ta vội nhẹ kéo con gái mình đứng dậy rồi nói, “… Hôm nay còn chưa tính cát hung mà đã tùy tiện đến dâng hương, đúng là thất kính.
Ngày mai mời sư thái lại vất vả giúp chúng ta dâng hương cho Phật Tổ để bồi tội.”
Lời bà ta nói ra cũng không tốt lắm, nhưng tốt xấu cũng coi như bậc thang để mọi việc hòa hoãn trở lại.
Trong mắt người bên ngoài thì Trần thị chính là phu nhân Tề Quốc Công tương lai, là đương gia phu nhân của Lục gia.
Vì thế trụ trì vắt óc tìm mưu kế hàn huyên, lại cố gắng khiến cho bầu không khí đỡ căng thẳng hơn: “Con người đều ăn ngũ cốc, thân cuốn trong bát quái, hoặc hôm nay hung, hoặc sáng ngày mai cát đều là việc không thể đoán trước.
Nhị cô nương…”
“Là đại cô nương, sư thái.”
Tiểu A Ninh ngẩng mặt, cười ha hả lộ cả răng cửa đang sún nói, “A Ninh mới là nhị cô nương, nhị phòng và đại phòng không được tính một chỗ, tự nhiên cũng không tính thứ bậc.”
Trường Đình kéo em gái ra phía sau nói, “Ấu muội còn nhỏ, vô tình đánh gãy lời sư thái.”
Trụ trì cười gật đầu với Trường Đình, cũng không cãi mà biết nghe lời phải và nói, “Đợi bần ni đoán một quẻ hung cát rồi cô nương lại dâng hương cầu phúc…”
Trụ trì đoán hung cát gì nàng không biết nhưng Trường Đình chỉ nhìn ánh mắt Lục Trường Khánh đã thấy toàn hung.
Nàng ta tưởng nàng động tay động chân hả?
“A tỷ, nếu A Khánh có cái gì mạo phạm thì A Khánh sẽ sửa… A Khánh sửa còn không được sao…” Lúc sắp đi