Thạch Mãnh muốn Lục Xước nhìn thấy năng lực của mình thì phải làm sao? Chẳng lẽ mang sổ sách ra, hay mang Lục Xước đi xem muôn vàn binh mã trấn thủ Ký Châu? Chẳng nhẽ lại mang vũ khí đao thương ra nói thẳng toẹt ư?
Thạch Mãnh dám đưa thì Lục Xước cũng không dám xem, sợ xem một cái sẽ chẳng ra khỏi Dịch thành được…
Trường Đình ngẩng đầu nhìn nhìn Lục Xước lại thấy thần sắc ông ta ôn hòa, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng hơi nhếch lên, mặt mày sáng rỡ.
Cha đang cổ vũ nàng.
Trường Đình chần chừ, giọng điệu do dự, “Thạch Mãnh là Thứ Sử Ký Châu nên tôn quý nhưng ông ta lại trò chuyện vui vẻ với một người bán trà trong dân gian, hiểu dân sinh, biết đại nghĩa, đây chính là hành vi của kẻ thượng vị, cũng chính là nghĩa.
Thạch gia hoà thuận vui vẻ, gia đình yên ổn, đây là nhân.
Ông ta vừa có quyền thế và tài năng lại có nhân nghĩa và thủ đoạn của kẻ sĩ… Phụ thân, Thạch Mãnh đang muốn đả động Lục gia sao?”
Thạch Mãnh có thể nói là đã hao tổn tâm huyết, vừa đấm vừa xoa.
Nhưng Lục gia có cắn câu không?
Trường Đình ngước mắt nhìn về phía Lục Xước lại thấy ông ta chưa hề lay chuyển, vẫn ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, tay cầm cái chén sứ men xanh chậm rãi nhấp một ngụm trà sau đó mới cười nói, “Đả động được rồi đó.”
Trường Đình nhướng khóe mắt.
“Thạch Mãnh muốn cái gì? Lợi ông ta đã có, quyền thế cũng không thiếu.
Vậy ông ta thiếu cái gì? Chỉ thiếu một cái danh thôi.”
Lục Xước cười cười, “Trên bệ bếp của quán trà có bụi, một tầng dày như thế thì không phải chỉ mới ngày một ngày hai mà tích được.
Ấy thế mà bàn ghế lại không một hạt bụi, chén sứ giản dị sạch sẽ.
Tuy biết việc gặp gỡ hôm nay là do Thạch Mãnh bày mưu đặt kế trước, đó là cố tình nhưng chỉ ba phần giả bảy phần thật này đã đủ.
Thạch Mãnh nắm rõ khu chợ phía đông này như lòng bàn tay.
Đại Tấn có 23 châu, thử hỏi có Thứ Sử chỗ nào làm được và dám làm tới trình độ này? Những kẻ khác trong mắt chỉ chứa đầy giang sơn, trong tay lại không có sức mà nắm lấy một cái cán bút, vậy có khác gì bao cỏ ăn không ngồi rồi.
Trong một đám bao cỏ có một Thạch Mãnh quả giống như mặt trời chói lọi, hiếm có.”
Lục Xước nói một cách rất bình tĩnh nhưng Trường Đình lại nhớ tới bộ dạng tựa như trút được gánh nặng của ông tối nay trong quán trà.
Trong đó có cả biểu tình như thướng xót.
Đại Tấn lúc này lưu dân náo động, mà người khổ chính là thiên hạ chúng sinh.
Giang sơn cần một anh hùng, một kẻ kiêu hùng quật khởi, Lục thị Bình thành sẽ không trộn lẫn vào vũng nước đục này nhưng Lục Xước trước sau không tránh được thế tục.
Ông hy vọng người có thể đứng lên là Thạch Mãnh sao?
Trường Đình nhíu chặt mày, trong lòng hoảng hốt, vô cớ cảm thấy đáng sợ.
Thủ đoạn liên tiếp của Thạch Mãnh giống như đều giấu sau một bức màn sương, mê mang không rõ đầu đuôi.
Lục Xước từng nói bất kể chuyện gì một khi đã làm sẽ để lại dấu vết.
Đêm khuya cho người tấn công Lục gia, sau đó bọn họ khiêu khích khiến Lục Xước chú ý rồi lại nhún nhường, lấy đại nghĩa thiên hạ đả động.
Thủ đoạn nào bọn họ cũng dùng cực kỳ tinh tế và nhuần nhuyễn.
Những người này quả thực là kín kẽ, dù cho có nhìn thấu dụng ý của bọn họ thì có thể thế nào?
“Vậy phụ thân sẽ ủng hộ bọn họ ư?” Trường Đình vén váy dài rồi nhỏ giọng hỏi.
Lục Xước vẫn bình tĩnh nói, “Bọn họ muốn cái gì ta đều có thẻ cho, nhưng chỉ có một ta không cho phép đó là mượn danh tiếng và gia thế của Lục gia.”
Trường Đình không biết vì cái gì nhưng nàng vẫn hiểu được những lời này của Lục Xước.
Lúc tiểu cô nương như suy tư gì đó, Lục Xước quay người nhìn đồng hồ nước sau đó cao giọng gọi Trần Ẩu tiến vào, “Đã không còn sớm nữa, nên hầu hạ cô nương đi ngủ rồi.”
Đợi Trường Đình đi xa một chút Trường Anh mới bướng bỉnh mở miệng, “Con thừa nhận thủ đoạn của Thạch Mãnh lợi hại nhưng ánh mắt Thạch Mẫn nhìn A Kiều khiến con cực kỳ không thoải mái.”
Liên hôn là cách nhanh nhất và trực tiếp nhất để kết nối hai gia tộc nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Thạch Mãnh sẽ đánh chủ ý tới trưởng nữ của Lục gia.
Lục Xước cười rộ lên nói, “Thạch Mãnh có thể đòi sao trên trời thì chúng ta cũng có thể đòi lại y hệt.
A Anh, con nhớ cho kỹ, sĩ tộc và thương nhân không khác gì nhau.
Thế gian chia con người thành cao thấp, lại phân ra ba bẩy loại, chúng ta có thể thấu hiểu được đạo lý sinh tồn