Bách Tước ngừng tay một lát sau đó lại cầm lấy cây lược gỗ trên tay nhẹ nhàng giúp Trường Đình chải đầu.
Ánh mắt bà ta xuyên qua gương đồng khắc hoa nhìn gò má đỏ ửng và đôi mắt to của tiểu cô nương, khóe miệng trong lúc lơ đãng nhếch về phía trước vừa tức giận vừa ngây thơ.
Thế đạo này chỉ có nữ tử có phúc khí mới có thể được dưỡng và nuông chiều thành thế này.
Cho dù cô nương hỏi một vấn đề khiến người ta khịt mũi coi thường như vậy thì cũng có vẻ đúng lý hợp tình, không hề có chút không đúng nào.
Nàng ta không có tư cách trả lời nghi hoặc của chủ tử.
Thân là nô tỳ, mệnh nàng ta như tờ giấy mỏng, như nhánh cỏ lau.
Đến nàng ta còn biết đã là người thì phải tính kế, nếu không thì vị trí đại nha hoàn bên người cô nương làm sao tới lượt nàng ta?
Con người tồn tại chính là phải tính kế, người ích kỷ chỉ vì mình, người lòng dạ khoan dung thì mới vì nhân vì nghĩa và vì người khác.
Đáng tiếc nàng ta còn chưa gặp được người như thế.
Lòng người tham lam, có quá nhiều thứ bọn họ muốn có, vậy có ai không tính kế chứ? Không tính kế thì làm sao được như nguyện? Không tính kế thì có thể thành đại sự sao? Không tính kế thì có thể sống sót ư?
Thế gian này có mấy Lục Trường Đình?
Bách Tước trầm mặc không nói lời nào, cái này cũng nằm trong dự kiến của Trường Đình.
Sau khi phàn nàn xong tiểu cô nương đã hối hận, trong lòng dù buồn cũng không thể nói ra trước mặt hạ nhân được —— đây là quy củ.
Sau đó Trường Đình cũng trầm mặc, trong phòng yên lặng mãi tới khi nghe thấy tiếng xe ngựa của Thạch gia tới.
Lần thứ hai này bọn họ đã quen thuộc.
Sau khi nữ quyến lần lượt xuống xe, Phù thị cùng Dữu thị theo thường lệ đi phía trước.
Cả hai đều mặc thường phục màu giáng hồng, Phù thị nói cười vui vẻ, thần thái thả lỏng, khác hẳn biểu tình như lâm đại địch của ngày hôm trước.
Tay bà ta dắt Trường Ninh, ôn nhu hàn huyên với Dữu thị.
Thái độ của Dữu thị vẫn như thường, giống như không phát hiện ra thái độ của Phù thị đã thay đổi.
Sau khi Lục Xước tỏ rõ thái độ thì Lục gia đã có phương hướng, Phù thị đương nhiên có thể nhẹ nhàng đối đãi với Dữu thị.
Đây có lẽ chính là đạo trị người trong miệng Lục Xước, nó khác với việc bị người trị.
Hôm nay Trường Đình không đội mũ có rèm vì thế nàng nhìn Thạch phủ rõ mồn một.
Đèn dầu và núi đá cao cao dựng hai bên, nha hoàn lấy gậy khêu đèn sau đó dùng chụp đèn bằng lưu li che lại.
Con đường nhỏ bình thản, sau bức tường khắc có hai cây san hô đỏ cao ngất dẫn vào một rừng trúc, trong đó cũng không có nhà tranh như đám thế gia yêu thích.
Mọi người đi qua hành lang thì lên nhuyễn kiệu, mấy bà tử vạm vỡ nâng kiệu vững vàng đi qua con đường.
Cấu trúc của Thạch gia vuông vức, một đường không có mấy cong vẹo, cả quãng đường tổng cộng chỉ rẽ có 3 lần.
Có thể nói cấu trúc của Thạch gia rất quy củ, gồm các phần tiền viện và hậu viện như thường thấy.
Cái này chứng tỏ bề ngoài dù phóng đãng không kiềm chế thì trong lòng bọn họ cũng bị quy củ kiềm nén đúng không?
Cho nên Thạch Mãnh mới để ý một cái danh chính ngôn thuận như thế.
Trường Đình đang miên man suy nghĩ thì nhuyễn kiệu nhẹ nhàng hạ xuống, Bách Tước vươn bàn tay trắng nõn vén mành.
Trường Đình thò người ra thì thấy có một người đứng sau Thạch Mẫn, chính là anh họ của Thạch Tuyên.
Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, búi tóc vấn bằng một cây trâm gỗ, cả người đứng thẳng tắp cách đó một khoảng như đang chờ.
Trầm mặc, bình tĩnh, à, còn rất biết kiềm chế.
Trường Đình yên lặng thêm một đức tính này nữa.
Thạch Mãnh nhanh chóng bước ra, Thạch Tuyên cũng đi theo bên cạnh ông ta.
Vừa ra ngoài ông ta đã cao giọng đón, “Lục Công tới quả là hãnh diện cho ta.
Quả là người mang tiên khí khiến Thạch gia chúng ta vốn sơ sài nay cũng như tỏa sáng!”
Thạch Tuyên thò đầu ra, cười đến híp cả mắt mà nhìn Trường Đình cùng Trường Ninh.
Sau đó nàng đảo mắt qua, không biết nhìn thấy ai mà mặt tiểu cô nương lập tức đỏ lên, môi chậm rãi mím chặt.
Trường Đình cũng không tự giác cong khóe miệng, nhưng cười được một lúc nàng lại phát hiện không đúng thế là cả mặt cứng đờ, vội bày ra vẻ nghiêm túc.
Lục Xước mặc trường bào, tay áo rộng cứ vậy mỉm cười nói, “Thứ Sử khách khí.
Ngày hôm trước chúng ta vừa tới đã rời khỏi đúng là do tình thế cấp bách, hôm nay chúng ta lại tới phủ.
Lần đầu là làm quen, đến giờ hai nhà cũng coi như có duyên phận.”
Thạch Mãnh tức khắc vui mừng