Ba tiểu cô nương đang nghỉ ngơi thì có tiểu nhị ở bên ngoài gõ cửa.
Hồ Ngọc Nương vừa mở cửa đã thấy tiểu nhị bưng ba bát mì nước với thịt bước vào.
Tiếp theo hắn lại gồng người xách hai thùng nước nóng lớn vào.
Tiểu nhị này nhìn qua tầm hơn 10 tuổi, cánh tay và cẳng chân nhìn bé nhưng sức lực lại lớn.
Hắn vừa xách nước vừa dùng tiếng phổ thông để nói, “… Nhạc tam gia dặn mang mấy thứ này tới, bên trong có thùng gỗ lớn, nếu vài vị huynh đệ không đủ nước nóng thì cứ gọi tiểu nhân!”
Gọi các nàng là huynh đệ hẳn là do Nhạc tam gia dặn đúng không?
Trường Đình cười nói, “Vất vả cho tiểu huynh đệ rồi.”
Đã lâu không được ăn cơm nóng hầm hập nên Hồ Ngọc Nương đưa mỳ cho Trường Ninh rồi lập tức bưng bát mỳ xì xụp ăn.
Trường Đình lại nhìn cái bàn gỗ sau đó cười, tay sờ soạng trong túi một miếng bạc vụn.
Miếng bạc vụn kia cực kỳ nhỏ, đáng thương nằm trong lòng bàn tay nàng.
Lòng nàng có cảm giác như cách mấy đời, trước đây nàng tùy tiện vung tay đã thưởng cho hạ nhân những thỏi vàng thỏi bạc hình hoa mai, hình phù dung… Hiện giờ chỉ lấy ra một mẩu bạc vụn mà nàng đã như thấy tim bị xẻo thịt, cực đau lòng.
Nơi quỷ quái này không có mấy người từng thấy bạc thật, ánh bạc chói lọi dưới ánh đèn giống như băng dày đặc trên mặt hồ.
Ánh mắt tiểu nhị lập tức không rời ra được, nhưng hắn chỉ vắt khăn lên vai, nuốt nước miệng không dám nhận, “Tam gia đã cho tiền thưởng, còn cố ý nói với tiểu nhân không được thu tiền của tiểu huynh đệ.
Nếu ngài ấy biết sẽ lột da tiểu nhân đó!”
“Tính tình của bá bá thật ghê gớm!”
Nhạc lão tam nói các nàng là cháu ông ấy vì thế Trường Đình đương nhiên cũng không phản bác.
Nàng lấy bạc vụn lại nhưng cũng không cất mà để trên bàn.
Nàng cười ôn nhu rót một chén trà cho tiểu nhị nói, “Tiểu huynh đệ uống một ngụm trà cho ấm áp, thuận tiện trộm chút lười!”
Tiểu nhị cười hắc hắc, đón lấy trà nhưng không uống mà chỉ nhìn mẩu bạc vụn kia.
Chân hắn không dám di chuyển nhưng hứng thú nói chuyện lại dâng lên.
Hắn nhìn quanh không thấy ai nên lập tức làm mặt quỷ, một bộ dạng khôn lỏi nói: “Nếu bá bá của ngài không lợi hại thì ở chợ này không có ai lợi hại cả! Đó là nhân vật mang đao, một tuần đưa một chuyến hàng, bên người còn có mười mấy nữ nhân.
Người khác đều muốn xem xe của ông ấy chứa cái gì, hay giấu vật quý gì!”
Trường Đình cong môi cười, “Anh hùng hảo hán dạo trời nam biển bắc có thiếu gì, bá bá của ta cũng không đến mức lợi hại như thế chứ? Việc áp tải hàng hóa thì ai cũng phải cẩn thận, tiểu huynh đệ đừng thấy ta gọi tam gia một tiếng bá bá mà chỉ nói lời dễ nghe với ta!”
Tiểu nhị lập tức thẳng lưng, lông mày nhướng lên mà “Hắc” một tiếng.
Sau đó hăn theo bản năng bác bỏ, “Ngài đừng coi khinh tam gia nhà ngài! Bên trong xe đẩy có cái gì là điều mọi người đều muốn biết.
Có kẻ không tự lượng sức mình dám nhân lúc đêm tối lẻn vào nhìn trộm, ai ngờ còn chưa sờ được đến đống vải trùm thì đã bị Nhạc tam gia chặt tay.
Ngày hôm sau hắn bị treo trên cái cọc cao ở đầu chợ!” Tiểu nhị híp mắt, tấm tắc kéo dài câu chuyện, “Cả người hắn không mảnh vải che thân, đúng là mất hết cả mặt mũi!”
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì đương nhiên phải giết gà dọa khỉ, để những kẻ khác đừng dám mơ ước.
Không thể ngờ một người thoạt nhìn thô lỗ như Nhạc tam gia lại cũng rất hiểu thời thế.
Tiểu nhị đang hứng thú bừng bừng nói chuyện bằng tiếng phổ thông, hắn tâng bốc Nhạc tam gia lên tận mây xanh.
Trường Đình quả thật thấy sự sùng bái trong mắt hắn chứ không giống đang giả vờ —— Nhạc lão tam có tiền bạc, sức lực và một đám huynh đệ, mỗi tuần đều chuyển hàng một lần thế nên đã tạo được chút danh tiếng trên đường này.
Nhưng nếu Nhạc lão tam đúng là người của quan phủ và thế gia thì không phải nên khiêm tốn ít gây chú ý ư? Càng khiêm tốn thì càng dễ dàng làm việc cơ mà.
Trường Đình nắm chặt tay trong tay áo, nàng lại thầm nghĩ tới một việc khác, vừa lúc tiểu nhị kia nói tới chỗ, “… Lúc tuyết không dày thế này trong núi có sơn phỉ chuyên tấn công những người vận chuyển hàng.
Mà những người vận chuyển kia cũng đều không phải thứ lương thiện gì, nếu không bọn họ đã không chọn đường núi này.
Tuy thế một khi va chạm thì sống chết khó nói.
Duy chỉ có Nhạc tam gia là khác, không ai dám cướp đồ của ông ấy hết…”
Lòng Trường Đình vừa động đã ôn nhu hỏi, “Không phải mấy ngày trước trong núi Giác có một vụ huyết án ư? Cái đó cũng do sơn phỉ làm à?”
Tiểu nhị nhíu mày, ngửa mặt lên nghĩ nghĩ, sau đó rất chắc chắn mà gật đầu nói, “… Không phải ở đây rồi, có lẽ ở chỗ khác…”
Trường Đình chỉ thấy chân run lên, lập tức căng thẳng, tay cuộn chặt lại.
Tiểu nhị ngừng lại rồi mới nói, “Đây đã là việc tháng trước rồi, có một hộ làm buôn bán da lông mua lại hàng của người Hồ nên không dám đi vào thành.
Bọn họ gặp phải cướp ở góc phía đông của núi Giác nên ba vị chưởng quầy và mấy gã sai vặt đều táng mệnh.”
Trường Đình hơi khựng lại, sau một hồi nàng mới thử hỏi, “… Không có vụ nào khác ư?”
Tiểu nhị nhếch miệng cười, tiểu lang nho nhỏ có hàm răng vàng như đất dưới chân nói, “Không có nữa! Sơn phỉ cũng phải nhìn người mới dám cướp, người nhiều bọn họ sẽ không dám cướp, người hung dữ cũng không dám!”
Sắc mặt Trường Đình càng ngưng trọng.
Tin đại phòng của Lục gia bị giết cả nhà vẫn chưa truyền ra, nàng cũng không dám lộ tiếng gió gì với Nhạc lão tam bởi vì ông ta thính như con cún, vừa nghe mùi đã biết vị thịt.
Bình Thành Lục thị quá mức nổi danh, nàng căn bản không dám có chút mạo hiểm nào.
Chỉ có nhà trọ của khu chợ nối bắc nam này là có chút tin tức, tiểu nhị ở đây hẳn cũng nghe ngóng được tin tức khắp nơi!
Nhưng hắn lại không biết chuyện cả ngàn người tắm máu ở