Hồ Ngọc Nương vừa oán trách tên tiểu nhị kia lòng dạ hiểm độc, gan đen dám nuốt tiền tài của người ta nhưng tay vẫn cầm lấy một tấm sa mỏng quấn lên đầu.
Sau đó nàng ta hỏi Trường Đình, “Đẹp không? Màu lam hay màu xanh lục đẹp?”
Trường Đình nói hai màu đều đẹp thế là Hồ Ngọc Nương càng luyến tiếc gỡ xuống.
Nàng ta buộc một đống lên người, lát sau thì cả người đã như con vẹt châu Mỹ.
Đã thế biểu tình và động tác của nàng ấy cũng không vừa, còn uốn éo cực kỳ hài lòng.
Trường Ninh vui vẻ chỉ vào Hồ Ngọc Nương cười đến méo cả miệng, suýt nữa thì không thở được.
Đệm chăn của quán trọ cũng dày, mềm mại lại ấm áp.
Giường đất được xây bằng gạch lại được đốt lửa nên ấm sực, ba người nằm trên đó vừa vặn.
Tiểu Trường Ninh vừa ngã đầu đã ngủ, khóe miệng còn nhếch lên cười, tay chân vung lên mà ngủ.
Trường Đình vẫn nằm giữa, Hồ Ngọc Nương thì nhắm mắt nằm ngoài.
Trường Đình tưởng vị cô nương này đã ngủ rồi nên khóe môi cũng dần nhạt xuống rồi trở mình.
“Có thể trốn một người đã là tốt, có thể trốn cả hai người thì chính là lời to.”
Hồ Ngọc Nương lại vẫn chưa ngủ.
Trường Đình nghe vậy thì run lên, Hồ Ngọc Nương nhìn thấy cũng đau lòng nhỏ giọng nói, “… Ta chạy nạn năm 10 tuổi, cha mẹ lấy ta ra đổi lương khô cho ca ca ăn.
Hộ gia đình kia mua ta bằng ba cái bánh bao rồi lại bán ta cho người khác lấy 5 cái bánh bao…” Nàng ấy nhẹ giọng lẩm bẩm, “Cho nên hiện tại ta vừa thấy bánh bao đã phiền.” Sau khi dừng một chút nàng ấy lại quay về chủ đề chính, “Qua nhiều lần trôi dạt ta được gia gia cứu lúc sắp đói chết.
Vốn ta họ Hồ, gia gia cũng thế.
Ông nói đó là duyên phận vì thế mới coi ta như cháu gái mà nuôi dưỡng.
Gia gia có con trai nhập ngũ, sau bị thương ở Dự Châu nên không thể làm tiếp binh nghiệp.
Vì thế thúc thúc ở lại Dự Châu, bọn họ cũng không cho gia gia nuôi ta nói là vất vả nhưng gia gia vẫn kiên trì…”
Hồ Ngọc Nương hít hít cái mũi, nức nở khóc nói, “Gia gia nói… A Ngọc đã bị đổi để nhiều người khác được sống, lúc này tới lượt A Ngọc được sống… Cha mẹ lấy ta đổi một đường sống cho ca ca, vì thế ta nghĩ như thế cũng tốt, ít nhất còn có một người có thể sống…”
Trường Đình đưa lưng về phía Hồ Ngọc Nương, vai run lên.
Hồ Ngọc Nương nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, sau đó cũng không nói gì nữa.
Đêm đã khuya, bên ngoài cũng dần yên tĩnh lại.
Trước khi ngủ Trường Đình đột nhiên nghĩ liệu có phải chỉ vì chưa bắt được ca ca nên bọn người kia mới giấu tin tức hay không? Nếu còn bởi vì chưa nhìn thấy thi thể của các nàng thì sao?!
Trường Đình run lên, hít sâu một hơi và cố bức bách bản thân ngủ.
Không cần dọa bản thân!
Nàng cần nghỉ ngơi tốt, tinh thần minh mẫn mới có thể ứng phó với bao nhiêu gian nan hiểm trở.
Nếu chưa gì đã sợ thì kẻ thù chưa vung đao nàng đã thua rồi.
Nàng vói tay vào trong vạt áo, tay nắm chặt cái nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc trước ngực.
Nàng cảm thấy mình mới không ngủ được bao lâu đã có người tới gõ cửa đánh thức dậy.
Ba tiểu cô nương nhanh chóng sửa soạn rồi cõng tay nải xuống lầu hội họp với Nhạc lão tam.
Không biết ông ta kiếm đâu ra một cái xe la rồi bảo ba người bọn họ cùng Thanh Sao ngồi lên đó.
Trường Ninh lập tức hoan hô rồi chui ngay vào, Hồ Ngọc Nương đi theo phía sau, Thanh Sao thì kính cẩn đỡ Trường Đình.
Trường Đình liếc nhìn Nhạc lão tam một cái, chợt cảm thấy mình giống một món đồ đợi người ta đánh giá.
Người đánh xe là Nhạc Phiên, một đường này hắn và Hồ Ngọc Nương cách một tấm rèm đấu võ mồm liên tục.
Hồ Ngọc Nương chỉ cãi một lúc đã tức đến hộc máu, chỉ muốn đánh chết Nhạc Phiên.
“Aizzz, đi nhanh nào A Ngọc!”
“A!?”
Nhạc Phiên vung roi lên nói, “Hắc! Sáng sớm mới cho mày ăn cỏ khô rồi thế mà bây giờ còn cứng đầu không chịu đi?! Quá bố láo.”
Hồ Ngọc Nương ở bên trong tức muốn xì khói, nàng rống to, “Ngươi mới là con la! Cả nhà ngươi đều là con la!”
Nhạc Phiên cũng ở bên ngoài cao giọng thét, “Phụ thân! Có người nói ngài là con la kìa!”
…
Hồ Ngọc Nương im không biết nói gì, chỉ biết nắm tay Trường Đình cố ép bản thân bình tĩnh.
Sau đó nàng nghiến răng nghiến lợi nói, “Một ngày nào đó ta muốn đánh chết hắn!”
“Ừ, hiện tại ngươi cố nhịn, chúng ta chờ xem.” Trường Đình tốt bụng an ủi.
Một đường này cực nhẹ nhàng.
Trường Đình đẩy màn xe nhìn ra ngoài.
Hô, bên ngoài tuyết còn lớn hơn lúc trước.
Ngoài thành U Châu chỉ toàn tuyết trắng.
Lúc này có một đoàn kỵ binh đang đạp tuyết phóng ngựa về phía trước, đúng hướng mà đoàn người Nhạc lão tam đang đi.
Tuyết rơi thật sự dày, vết bánh xe và dấu chân đã sớm bị tuyết rơi che lấp.
Trong một mảnh trắng xóa người dẫn đầu đám kỵ binh lập tức giật cương ngựa khiến con tuấn mã tung vó hí vang rồi ngừng lại.
Đám binh lính phía sau cũng dừng lại.
Đới tổng binh ngồi trên lưng ngựa, con ngựa bồn chồn giẫm giẫm chân, cả người lúc thì cúi xuống khi thì ngả về sau.
Ông ta nhổ một ngụm mắng, “Mẹ nó! Thời tiết quỷ quái này khiến lão tử lạnh tới mức người cứng lại! Thứ sử đại nhân còn bắt đi tìm người, tìm cái mẹ gì?!”
Đây cũng không phải câu hỏi vì thế phó tướng quyết định thận trọng không đáp lại.
Đới tổng binh giật dây cương khiến con ngựa ngoan ngoãn thành thật hơn nhiều.
Nói thì nói thế nhưng Thứ Sử giao cho ba ngày, bây giờ đã qua một ngày.
Mà lời của Thứ Sử chính là chém đinh chặt sắt, không thể thay đổi, không nói tới quân pháp đang chờ mà chỉ nói tới việc không tìm được người