Bánh xe lại lăn về phía trước.
Trường Đình nhẹ nhắm mắt, trong lòng cũng không hoảng hốt như lúc trước nữa.
Nàng lặng yên một lát mới nhếch khóe miệng, bất giác nở nụ cười.
Dần dần đến lượt đoàn người của Nhạc lão tam.
Lúc này Nhạc lão tam nịnh nọt cười ha hả sau đó đưa công văn chứng minh hộ tịch cùng thương hộ cho binh sĩ thủ thành xem.
Rồi ông ta lại cực kỳ tự giác tự giới thiệu, “… Tại hạ là tam chưởng quầy của Phúc Thuận Hào, họ Nhạc, mang theo bà nương, hài tử từ phía bắc tới đây và đang trên đường tới Ký Châu.”
Binh sĩ kia đón lấy công văn, tỉ mỉ tra xét từ trên xuống dưới.
Hắn không biết chữ, ngay cả phó tướng thủ thành cũng không biết mấy cái chữ vì thế sau khi thấy một cái dấu đỏ thẫm thì hắn gật gật đầu rồi ngước mắt đánh giá Nhạc lão tam một phen và nhướng mày hỏi, “Ngươi là tam chưởng quầy của Phúc Thuận Hào?”
Nhạc lão tam lập tức gật đầu.
“Đến U Châu lúc nào?”
“Ba ngày trước! Chúng ta từ cửa thành bắc tiến vào, hiện tại ra từ cửa thành phía nam cho tiện!”
“Đi Ký Châu làm gì?”
“Là lệnh của hiệu buôn, là bên trên ra lệnh!”
Nhạc lão tam cong lưng xoa tay, trên mặt cực kỳ không tình nguyện nói, “Nếu không phải bên trên có lệnh thì tại hạ đâu tới nỗi phải dìu già dắt trẻ mà từ phía bắc một đường tới đây? Hiện giờ thế đạo loạn như vậy, quan gia ngài đừng thấy tại hạ to con thế này thôi chứ gan bé bằng gan thỏ!”
Nói xong ông ta lại xun xoe dáo dác nhìn khắc nơi rồi theo lệ nhét một con cá vàng qua nói, “Một đường tới đây tại hạ nghe nói Ký Châu loạn cực kỳ, sơn tặc thổ phỉ khắp nơi, sợ là không bằng thành U Châu này.
Quan gia kiến thức rộng, có thể nói cho tại hạ biết chút ít tin tức không?”
Ánh mắt tên binh sĩ kia hơi run rẩy nhìn về phía sau, tay lại chần chừ đón lấy còn mặt thì vẫn nghiêm túc nói, “Đứng cho đàng hoàng! Ta đã ra khỏi U Châu bao giờ đâu mà biết Ký Châu tình huống thế nào!” Sau đó hắn hắng giọng nói, “Dù sao Ký Châu cũng không thể tốt như U Châu được, tam chưởng quầy nói lời này cũng không phải sai.”
Nhạc lão tam cong lưng liên tục đáp vâng.
Lúc này tên kia ngước mắt, mũ giáp suýt nữa rơi xuống che khuất hai mắt hắn, miệng hắn lại hỏi, “Người trên xe là gia quyến của ngươi hả?”
“Đúng đúng đúng! Quan gia đúng là tinh mắt! Tại hạ có hai khuê nữ, một đứa con dâu cộng thêm một phòng thiếp thất.
Bọn họ ngồi trong hai xe ngựa này, à, còn có mấy xe kéo sổ sách của Phúc Thuận Hào và chút hàng hóa, ngài có muốn xem không?”
Nhạc lão tam cong eo, chạy nhanh tới làm bộ muốn xốc rèm xe của Trường Đình lên.
Binh sĩ kia vừa định nhấc tay ngăn động tác của Nhạc lão tam nhưng nghe nói có hai vị cô nương thì trong lòng lại cảnh giác.
Hắn đi về phía trước, một tay nắm chuôi đao, một tay duỗi ra xốc màn xe lên.
Ánh sáng sau giờ ngọ ấm áp tràn vào trong thùng xe.
Trường Đình vùi đầu xuống vạt áo, một bộ cực kỳ quy củ.
Binh sĩ kia đếm đếm, ánh mắt cảnh giác hỏi Nhạc lão tam, “Hai khuê nữ và một đứa con dâu không phải ba người sao? Thế nào lại nhiều ra một người nữa?!”
Người nhiều ra chính là Mãn Tú.
Nhạc lão tam vội vàng đáp: “Cô nương gia thế nào cũng phải có nô tỳ đi theo ra cửa.
Tại hạ chiều khuê nữ, không lay chuyển được nên cũng để kệ các nàng mang theo một đứa nha hoàn, coi như thêm một miệng ăn mà thôi.
Mãn Tú! Ngẩng đầu lên cho quan gia nhìn xem!” Nhạc lão tam rống to, lại xoay người cười ha hả nịnh nọt, “Quan gia thật là cảnh giác! Cảnh giác là tốt! Quan gia cảnh giác chút mới không hỏng việc.
Các bá tánh như thế mới an ổn có miếng cơm ăn… Còn một thiếp thất đang ngồi xe ngựa phía sau, ngài có muốn xem qua không?”
Binh sĩ kia nghiêng đầu, có một tên lính tốt đuổi từ phía sau lên trước vén rèm xe quan sát rồi nhanh chóng quay lại dùng thổ ngữ bẩm báo: “Là một bà nương, chải tóc kiểu phụ nhân, chỉ có một mình, nhìn kiều nộn, tuổi cũng không lớn.”
Trường Đình không hiểu bọn họ nói gì, nhưng Nhạc lão tam thì nghe hiểu.
Ông ta âm thầm thở ra một hơi dài.
Binh sĩ kia lại nhìn Nhạc lão tam một cái, trong lòng cân nhắc xem có cần gọi đám nữ quyến này xuống xe lục soát hay không.
Có lẽ không cần lắm.
Tam chưởng quầy của Phúc Thuận Hào quả thực quy củ, đích xác là gia đình giàu có, thân thế và công văn, giấy thông quan tất cả đều đầy đủ.
Mà quan trọng nhất là tiếng tăm trăm năm này không thể làm giả.
Phía trên nói chính là phải tìm hai vị tiểu cô nương, lúc này lại có tới những năm người, tỷ lệ hình như cũng không quá giống…
Binh sĩ vẫn chần chừ.
Màn xe cũng không buông xuống.
Tiểu Trường Ninh có chút không ngồi quỳ nổi nữa, nhưng vẫn cắn chặt răng kiên trì.
Trường Đình nín một hơi treo ở ngực không phun ra được.
Nếu các nàng bị đưa tới trong phòng lục soát người thì chưa nói tới việc có thể sẽ lục được gì đó, mà về lâu dài chuyện này sẽ sinh ra cảm giác nhục nhã hèn mọn.
Cái này sẽ tạo bóng ma tâm lý cho tiểu Trường Ninh.
Vì thế nàng vùi đầu cắn chặt răng nghĩ mình thế nào cũng được nhưng nàng muốn bảo hộ A Ninh toàn thân trên dưới không chút thương tổn.
Nàng không muốn nhìn thấy A Ninh khóc.
Nói cái gì đó.
Nhạc lão tam mau nói gì đó đi.
Không khí tức khắc trầm xuống, Nhạc lão tam nghĩ binh sĩ kia còn đang do dự, sợ lên tiếng sẽ đánh rắn động cỏ nên cũng nín thở ngưng thần.
Đầu óc Trường Đình cực kỳ thanh tỉnh, nàng hiểu hiện tại phải nói chút gì đó để đánh vỡ thế cục bế tắc này, thậm chí đánh mất sự do dự của tên binh sĩ kia.
Nhưng nàng không