Vừa ra khỏi thành Trường Đình đã rơi vào trải nghiệm đi đường xưa nay chưa từng có.
Nghỉ?
Không có chuyện nghỉ.
Cơm?
Chỉ ăn bánh nướng.
Ngủ?
Ngủ ngay trên xe.
Nói gì đây?
Không nói gì hết.
Từ U Châu đến Ký Châu toàn đường núi đầy băng tuyết cực kỳ khó đi, đường càng ngày càng gian nan.
Nhưng bọn họ chỉ dùng ngắn ngủi 10 ngày đã đi hết hơn nửa lộ trình.
Trường Đình cũng không biết con người còn có thể áp bức bản thân tới mức này.
Mỗi ngày chỉ nghỉ hai canh giờ, ngay sau đó chính là di chuyển không ngừng, lên lên xuống xuống vô số sườn núi.
Nam nhân cưỡi ngựa không nổi sẽ xuống dưới dắt ngựa mà đi, rất ít người nói gì, giống như đội quân đang hành quân, trầm mặc lạnh lẽo.
Một đường đi tới cũng có dịch quán khách điếm nhưng chỉ có các cô nương được nghỉ ngơi một chút để đổi một chút quần áo và tắm rửa qua loa.
Trường Đình cũng chỉ có thời gian nấu thuốc, thay thuốc, sau đó nhanh chóng chạy lên giường ấm duỗi chân nghỉ một lát.
Trong lòng nàng không biết là cảm giác gì.
Những người này có mục đích, cũng có lòng riêng nhưng bọn họ quả thực đối xử với các nàng rất tốt.
Không phải kiểu khách sáo, có lệ để báo cáo kết quả làm việc mà là kiểu “Ta không nói nhiều mà chỉ biết làm”.
Đây là chân thành, một loại tự giác ăn sâu bén rễ rằng nam nhân thì phải chịu được khổ.
Để chọc tiểu Trường Ninh vui vẻ, Nhạc Phiên thậm chí còn cố ngồi dậy dạy con bé cưỡi ngựa.
Trường Đình và Ngọc Nương cản đều không ngăn được.
Cưỡi ngựa khiến lưng phải dùng lực nhiều, bị kéo xả như thế Nhạc Phiên đều đau đến rầm rì.
Mà hắn vừa rên rỉ thì Trường Ninh đã vội vàng muốn xuống ngựa, ôm eo Nhạc Phiên méo miệng muốn khóc.
Tình cảm giữa người với người chính là ở chung lâu mà sinh ra.
Cũng có những trường hợp vừa gặp đã hợp ý nhưng không nhiều.
Đa phần duyên phận và tình cảm đều là ở chung cùng nhau, đồng cam cộng khổ mà từ từ bồi đắp nên.
Điểm này Trường Đình cảm nhận được rất rõ ràng.
Chân Nhạc lão tam có tật, dù dúi một thanh củi đang cháy lên đùi thì ông ta cũng không có cảm giác gì mấy.
Nhạc Phiên thì chính là kẻ điên, miệng lúc nào cũng nhai một cây cỏ đuôi chó, cho dù Ngọc Nương nói cho hắn đống cỏ dại lớn lên vùng hoang vu chính là nơi yêu thích của đám thú rừng khi muốn đi vệ sinh thì hắn cũng không nghe.
Hắn làm như đương nhiên mà ngẩng đầu đáp lại một câu, “Sao nào, ta thích ăn phân đó.”
Người trông coi hàng hóa là Triệu sĩ quan, là một vị Bách Hộ (chức quan trong quân đội, quản trăm người), chức vị này của hắn là được thừa kế và hắn rất thích ăn kẹo.
Hắn luôn có kẹo mạch nha mang theo người, lại luôn nhân lúc Trường Đình không chú ý mà nhét vào miệng tiểu Trường Ninh.
Vị mã phu đánh xe kỳ thực là một tay kiếm hảo hạng, trong nhà có đứa con gái tầm 4,5 tuổi.
Hắn biết nấu canh gừng, ngày thường đều thâm tàng bất lộ nhưng thời khắc mấu chốt hắn có thể vung cây đuốc đuổi cả một bầy sói…
À, còn có thiếu niên Mông Thác.
Trường Đình quen thuộc với mọi người trừ Mông Thác.
Thường ngày bọn họ cũng chỉ nói với nhau vài câu, tới lui đều là vài câu quen thuộc.
Mà tất cả đều là nàng ôn nhu hỏi còn hắn mặt lạnh trả lời.
“… Chúng ta sắp tới rồi đúng không?”, “Ừ.”
“Mông đại nhân có mệt không?”, “Vẫn ổn.”
“Nếu chịu không nổi thì chúng ta nghỉ ngơi một chút cũng không sao.”, “Không cần.”
Sau đó Mông Thác lập tức chạy mất.
Nhạc Phiên gọi hắn cũng không quay lại.
“A Thác đúng là vẫn thế.” Nhạc Phiên cười xấu xa mà chọc chọc bím tóc nhỏ của tiểu Trường Ninh sau đó tổng kết một câu, “Luôn phá hư không khí.”
Trường Ninh quay đầu đi, lẩm bẩm lầm bầm kháng nghị.
Nhạc Phiên thấy thế thì xoa xoa móng vuốt rồi ngừng tay sau đó nghĩ nghĩ và nói, “Cũng chỉ có gia hỏi hắn mới nói nhiều một chút, gia hỏi một câu hắn đáp ba câu…À… Hắn cũng chịu nói chuyện với ngươi đó.”
Trường Đình nghẹn họng, trở tay chỉ chỉ bản thân, không thể tin được hỏi, “Ta?”
Nhạc Phiên giống như một cái xương ngang bẩm sinh, hắn không chọc ghẹo người khác thì không chịu được.
Trường Ninh kháng nghị thế là hắn lại quay qua chọc chọc tay nải của Hồ Ngọc Nương.
Hắn vừa moi moi móc móc vừa gật đầu nói, “Không sai, chính là ngươi.
Lần trước qua cửa thành là lần đầu tiên ta thấy hắn chủ động tới gõ cửa xe của tiểu cô nương đó.”
Trường Đình lập tức che miệng cười rộ lên, “Chỉ có thế thôi hả!? Hắn tới báo tình huống thôi mà.
Mông đại nhân vẫn là tích chữ như vàng đó!”
“Ngươi cũng nên biết đủ đi thôi! Có thể nói nhiều như thế đã là không tồi rồi!”
“Nhạc Phiên! Ngươi lại dám moi móc tay nải của ta hả? Có tin ta đánh ngươi không!”
Mấy người tuổi tác xấp xỉ, mỗi ngày chỉ có nửa khắc được ngồi chung trò chuyện tử tế, rõ ràng chẳng nói gì nhiều thế mà cả đám vẫn cười vui, ấm áp cực kỳ.
Nhạc lão tam dắt ngựa đứng xa nhìn, thấy mấy tiểu cô nương bật cười thoải mái sung sướng trong trời tuyết băng giá thì khóe miệng cũng nhếch lên.
Ông ta quay đầu cười nói với Mông Thác, “Tuổi tác ngươi không khác bọn họ là mấy, vậy ngươi đứng đây với một lão già như ta làm gì?”
Mông Thác chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn ra xa thấy người nọ được ánh lửa vây quanh.
Khóe môi hắn cong lên nói, “Ta cũng là người già.”
So với bọn họ thì hắn cũng là kẻ từng trải.
Nhạc lão tam cười thở dài, lại duỗi tay vỗ cánh tay hắn, cằm hất lên nói, “Ngươi nhìn hai vị cô nương của Lục gia kìa.”
Khuôn mặt Trường Đình được ánh lửa chiếu rọi, đôi mắt sáng rực, khi cười hai má lúm đồng tiền nổi rõ, thực quá xinh đẹp.
Ánh mắt Mông Thác chợt lóe lên, miệng mím chặt.
Hắn hiểu ý của Nhạc lão tam: nàng tận mắt nhìn thấy người thân chết hết, trải qua trăm đắng ngàn cay chạy trốn, thậm chí còn phải mang theo đứa em gái còn nhỏ không biết gì… nhưng nàng vẫn có thể cười.
Trên đời này không phải ai bi thảm hơn thì người ấy thắng.
Nhạc lão tam đánh giá Mông Thác một cái, lại thở dài một hơi, giọng điệu mang theo cảnh giác nói, “Nhưng ngươi cũng đừng thân cận quá, chúng ta không phải nước, không có năng lực bao dung che chở.
Nếu dựa vào quá gần sẽ bị lửa dính người, đó chính là tự đốt cháy bản thân đó.”
Gió bắc thổi tới, Mông Thác bỗng nhiên tỉnh ra.
Đến ngày thứ 13, Nhạc lão tam phá lệ dễ dãi.
Trời còn chưa tối ông ta đã chọn một mảnh đất trống rồi dựng trại, đốt lửa.
Mọi người đi nhặt củi chất đống đốt, sau đó bọn họ chui vào rừng, lúc đi ra trong tay ai cũng có cái gì đó, không phải nấm thì chính là củi.
Nhạc lão tam lấy từ xe đẩy ra một cái vại sứ thô to, một