Chương 186
Bọn họ đương nhiên biết rất rõ chuyện này, dạo gần đây có rất nhiều gương mặt lạ đến bộ lạc Thanh Dương, còn có một số nhân vật thuộc dõng dõi quý tộc vô cùng lớn mạnh. Trước tình hình này, bọn họ những tên đầu sỏ kia chỉ có thể âm thầm hành động.
“Được rồi! Mọi người giải tán đi, đợi tên thiếu niên đó được đưa về, hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi ta sẽ nói cho các người biết.”
Ngô Đức Dũng xua tay nói.
Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đương nhiên không cần phải điều động binh lực.
Điều quan trọng nhất theo suy nghĩ của Ngô Đức Dũng, đó chỉ là một tên thiếu niên đến từ thôn Phi Vân mà thôi, cử một vài người là đủ đưa hắn về một cách nhẹ nhàng mà không gặp bất cứ điều bất trắc nào.
…
Tại căn phòng lầu hai của nhà trọ Lão Nha.
Lâm Diệp vừa đi vào đã kiểm tra khắp căn phòng, phát hiện không có gì bất ổn nên hắn đã túi da thú ném vào trong nhẫn trữ vật.
Lúc ở bên ngoài, để che giấu linh khí trữ vật mà mình đang có, Lâm Diệp không thể không để lộ túi da thú này ra ngoài, nhưng giờ không có ai rồi thì cũng không cần phải vẽ vời thêm chuyện nữa.
Đợi đến khi rời khỏi nhà trọ, hắn lại lấy túi da thú này ra là được rồi.
“Ta cưỡi Lân Mã của Liên Như Phong tiến vào bộ lạc Thanh Dương cũng không biết có bị Hiệu buôn Ngô Thị phát hiện hay không? Nhưng cho dù thế nào thì chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết.”
Lâm Diệp bắt chéo chân với bộ dạng uể oải trên giường, hắn chìm vào suy nghĩ.
Hắn biết rõ Hiệu buôn Ngô Thị quyết sẽ không chịu để yên bởi vì cái chết của Ngô Hận Thủy, thay vì thụ động để bọn họ tìm đến thôn Phi Vân gây phiền toái thì tốt hơn hết là giải
Đó cũng là lý do tại sao Lâm Diệp nghênh ngang cưỡi Lân Mã của Liên Như Phong tiến vào bộ lạc Thanh Dương, chính là để cho Hiệu buôn Ngô Thị biết được chuyện này và thu hút sự chú ý của họ về phía mình.
Mặc dù làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng Lâm Diệp đã có kế hoạch trong lòng nên hắn sẽ không vì vậy mà thấy quá căng thẳng.
Lâm Diệp đang suy nghĩ về chuyện này thì bốn năm nam tử mặc áo xám đã lợi dụng lúc trời tối lẻn vào nhà trọ Lão Nha.
Khi bốn năm người đi vào nhà trọ Lão Nha, Độc Nhãn Cự Hán ngồi sau quầy nheo mắt nhìn người thanh niên đang đi đầu, trong ánh mắt lóe lên sự thù hận không dễ nhận ra.
Người thanh niên đi đầu có dáng vẻ gầy gò dữ tợn, đôi mắt dài và hẹp, mặc áo dài da, cả người toát ra khí chất kiên quyết và uy nghiêm.
“Ngô Kiệt! Ngươi đến đây làm gì?”
Độc Nhãn Cự Hán trầm giọng nói.
Lúc này, bầu không khí huyên náo trong đại sảnh không còn nữa, thực khách và những con sâu rượu ngồi ở đó đều lộ vẻ không tự nhiên, dường như đều đang sợ hãi với người thanh niên tên Ngô Kiệt.
Trong bộ lạc Thanh Dương, biệt danh ‘Chó điên Ngô Kiệt’ khá vang dội, hắn ta có Hiệu buôn Ngô Thị hậu thuẫn, tính tình hung ác và khát máu điên cuồng.
Trong những năm qua, có ít nhất hàng trăm người đã chết trong tay Ngô Kiệt, hắn ta đã làm mất lòng rất nhiều người nhưng vì có Hiệu buôn Ngô Thị chống lưng nên hắn ta vẫn ung dung tự tại.