Chương 187
Chẳng hạn như Độc Nhãn Cự Hán ông chủ của nhà trọ Lão Nha, con mắt kia của ông ta đã bị Ngô Kiệt dùng tay móc mắt vào hai năm trước.
Ngô Kiệt cười hì hì và nói: “Lão Độc Nhãn, tốt nhất ông hãy ngoan ngoãn ngồi đó, lần này ta đến chỉ để đưa một người đi.”
Dứt lời, ông ta quay đầu hỏi người bên cạnh: Tiểu tử kia ở phòng nào?
“Góc Tây Nam lầu hai”
“Đi thôi!”
Ngô Kiệt chắp hai tay sau lưng, ung dung đi lên lầu hai.
Nhìn đám người huênh hoang đi qua mặt mình, nét mặt của Độc Nhãn Cự Hán cũng biến sắc, nhưng cuối cùng ông ta cũng kìm nén lại và không nói thêm gì.
Ngay sau đó, Độc Nhãn Cự Hán dường như nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên ông ta ngẩng đầu lên, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một thiếu niên thanh tú và ấm áp.
“Xem ra tên thiếu niên kia quả không đơn giản, nhưng lần này hắn ta đã đắc tội với con chó điên Ngô Kiệt, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.”
Độc Nhãn Cự Hán uống cạn ly rượu, trong lòng than thở.
Chó điên Ngô Kiệt có căn cơ tu luyện Chân Võ tứ cảnh, tuy không phải là đỉnh cao trong bộ Lạc Thanh Dương nhưng hắn ta có Hiệu buôn Ngô thị chống lưng, hơn nữa những người hắn ta đã giết đều là những người bình thường, hoàn toàn không đắc tội với những nhân vật lợi hại, cho đến nay không ai có thể làm được gì hắn ta.
Thực khách ở đại sảnh lầu một rõ ràng cũng nhận ra tên chó điên Ngô Kiệt dường như đang đối phó với thiếu niên có khuôn mặt xa lạ kia, bọn họ không khỏi bàn tán xôn xao.
“Theo như ta thấy thiếu niên lạ mặt kia rõ ràng là lần đầu tiên đi vào bộ lạc Thanh Dương, nhìn cái bọc to lớn trong tay hắn rõ ràng rất béo bở, nhưng tiếc là lần này hắn bị con chó
“Tiếc ư? Ngươi đang thèm muốn sao? Ta vừa thấy ngươi cứ nghĩ đến con cừu nhỏ mập mạp kia và định tìm cơ hội để hành động đấy.”
“Hừ! Đừng nói ta, ngươi xem những người khác trong đại sảnh này, có ai mà không quan tâm đến con cừu nhỏ mập mạp đó”
Trong đám đông ai cũng có vẻ mặt khác thường, hoặc nhiều hoặc ít đều có sự tiếc nuối, không phải là đồng cảm với Lâm Diệp, mà là tiếc con cừu nhỏ mập mạp Lâm Diệp bị con chó điên ăn mất.
Trong tiếng bàn tán xôn cao, cánh cửa phòng ở góc Tây Nam của lầu hai bị mở toang ra, đám người Ngô Kiệt bước vào và cửa phòng lại đóng chặt, mọi người không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra ở bên trong.
“Tiêu Bàn Tử! Sai ngươi lại quay lại rồi?”
Độc Nhãn Cự Hán liếc thấy Tiêu Bàn Tử đã rời khỏi lúc nãy giờ lại dẫn theo bốn người quay lại.
Khi nhìn rõ bộ dạng bốn người sau lưng Tiêu Bàn Tử, nét mặt của Độc Nhãn Cự Hán thay đổi kỳ lạ. Trong bộ lạc Thanh Dương, bốn người này đều là những kẻ tàn ác đao kiếm vấy máu.
Nhưng so với con chó điên Ngô Kiệt thì bốn người này thua xa.
Tiêu Bàn Tử đắc ý cười, hắn ta nói nhỏ: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, cứ trơ mắt nhìn con cừu nhỏ mập mạp kia mà không ăn được, cuối cùng có chút không cam lòng nên ta đã mời một vài người bạn cùng nhau ra tay.”
Độc Nhãn Cự Hán giễu cợt: “Ngươi đến muộn rồi, con cừu mập mạp nhỏ bé kia đã bị người khác hớt tay trên rồi.”
Tiêu Bàn Tử thay đổi sắc mặt: “Mẹ nó, ai mà thất đức vậy?”