Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ nhìn về phía Lâm Diệp bằng ánh mắt khiếp sợ, Tiền Cơ là một người tu hành Thực Võ Tam Tầng, vậy mà lại không phải là đối thủ của Lâm Diệp.
Đây đúng là quá chấn động.
Lúc này, Tiêu Thiên Nhậm một tay cầm dây trói Tôn Ma Tử nói: “Chuyện hôm nay do Tôn Ma Tử gây ra, ngươi tính sẽ xử lý thế nào?”
Tôn Ma Tử mặt mũi bầm dập, vẻ mặt suy sụp, nghe vậy như đưa đám nói: “Ta bị ép buộc, Tiền Cơ kia bảo nếu ta không đáp ứng việc này, bọn chúng sẽ giết hài tử mới ba tuổi của ta, ta… Ta cũng bất đắc dĩ.”
Nói xong, hắn ta không nhịn được gào khóc.
Nhiều thôn dân cũng không đành lòng, tính tình của Tôn Ma Tử thật thà chất phát, nếu nói hắn ta chủ động cấu kết với Tiền Cơ và Lỗ Đình hại Lâm Diệp thì căn bản không có khả năng.
Ánh mắt Lâm Diệp đảo qua vẻ mặt mọi người xung quanh, lòng đã rõ cười nói: “Chuyện này không liên quan đến Tôn đại ca, tất cả do bị ép, vãn bối cầu xin tha cho hắn một con đường sống.”
Tiêu Thiên Nhậm nhẹ nhàng thở ra, ông ta đương nhiên biết ngọn nguồn sự việc, thấy Lâm Diệp không muốn truy cứu, ông ta cũng không chấp nữa mà phất tay ý bảo thả Tôn Ma Tử.
“Đa tạ Lâm Diệp tiểu ca!”
Tôn Ma Tử xúc động, quỳ sát đất, Lâm Diệp đến ngăn lại, còn an ủi một phen.
“Được rồi, Lâm Diệp đã bình an trở về, tất cả mọi người giải tán hết đi.”
Tiêu Thiên Nhậm phất tay.
…
Trong đình viện nhà Lâm Diệp.
Lâm Diệp vừa ăn cơm vừa nói hết chuyện hôm qua, chỉ không nói đến việc tìm thấy Phi Vân Hỏa Đồng.
Tiêu Thiên Nhậm ở bên cạnh nghe thấy mọi chuyện mà Lâm Diệp đã trải qua, nhìn thấy thiến niên mười ba tuổi đang chăm chú ăn cơm, trong lòng rất xúc động, cũng không ngăn nổi có chút khiếp sợ.
Tiền Cơ đi đó đi đây, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ đứng sau cao thủ như Liên Như Phong, nhưng hôm nay lại bị một Lâm Diệp có tu vi thấp hơn một tầng giết!
Vậy chẳng phải sức chiến đấu của Lâm Diệp rất mạnh sao?
Mà quan trọng, lúc ra tay không chỉ một mình Tiền Cơ mà còn có cả Lỗ Đình, hai người bọn chúng hợp sức, nhưng vẫn không làm gì được Lâm Diệp, có thể thấy được sức chiến đấu của Lâm Diệp rất mạnh.
Chẳng lẽ đây là tư chất thiên tài trong lời mà mọi người nói sao?
Trong lòng Tiêu Thiên Nhậm dậy sóng, rất khó mà bình tĩnh được.
Nếu Lâm Diệp không tự mình xác nhận, ông ta cũng không dám tin.
“Tiêu bá, lần này ta đi đến quặng mỏ, cũng có chút thu hoạch ngoài ý muốn.”
Ăn cơm xong, Lâm Diệp cầm túi đổ ào một cái, một đống Huyết Tử Sa nằm trên bàn, trắng như tuyết, mỗi một viên sắc lẹm như trăng lưỡi liềm.
Tiêu Thiên Nhậm ngờ vực: “Đây là?”
Lâm Diệp ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu, dù