Tiêu Thiên Nhậm kinh ngạc rồi lại mừng rỡ, ông ta biết rõ mạch khoáng Phi Vân Hỏa Đồng chưa khai quật có ý nghĩa gì.
Rõ ràng nếu có thể nắm trong tay, thì thôn Phi Vân có thể thay đổi đến mức nào.
Ngày trước thôn Phi Vân không có gì chỉ có thể dựa vào buôn bán mới đổi được cuộc sống vật tư sơ sài, miễn cưỡng giải quyết vấn đề ấm no cho thôn dân.
Nhưng nếu buôn bán Phi Vân Hỏa Đồng chắc chắn thôn dân sẽ giàu có và cuộc sống mưu sinh cũng không còn phiền não nữa.
Hơn nữa sau khi của cải vật chất dư dả, những đứa trẻ trong thôn có thể đọc sách, biết chữ thậm chí là chân chính bước đi trên con đường tu hành, đi đến những nơi phồn hoa để không giống những người lớn trong thôn chỉ có thể ở những căn nhà nhỏ bé hoang vu hẻo lánh, chịu cảnh khốn khổ!
“Tiêu bá, ta tính mời người ra mặt, phát động toàn bộ thôn dân đến khai quật Phi Vân Hỏa Đồng, đến lúc đó buôn bán được của cải, thì mọi người đều sẽ có phần.”
Lâm Diệp nói rất nhanh.
Tiêu Thiên Nhậm nghe vậy, khuôn mặt già nua kích động đều đỏ lên, cả nửa ngày mới nghiến răng nói: “Không được, đây là mạch khoáng ngươi phát hiện, của cải trong đó cũng là của ngươi, ta có thể gọi toàn bộ người trong thôn đến đào giúp ngươi, ngươi chỉ cần trả cho bọn họ một ít thù lao là được rồi!”
Lâm Diệp lắc đầu: “Đây căn bản chính là tài sản của thôn Phi Vân, ta chỉ là phát hiện ra mà thôi, hoàn toàn không thể như vậy, nếu không ta thà không tìm thấy tài nguyên này.”
Lời nói bình tĩnh nhưng cũng cực kỳ dứt khoát.
Tiêu Thiên Nhậm ngẩn ngơ nhìn Lâm Diệp hồi lâu: “Ngươi…ngươi…cũng biết được giá trị của quặng mỏ Phi Vân Hỏa Đồng lớn đến thế nào?”
Ông ta cầm một khối Phi Vân Hỏa Đồng bằng đầu ngón tay cái, nói: “Cứ một tiểu bảo thạch như vậy, trăm năm trước có thể bán được hơn ba mươi đồng tiền! Nếu bán ở thành thị, con có thể kiếm được nhiều hơn!”
Nói đến đây ông ta hít một hơi thật sâu: “Đây chỉ là giá của hơn trăm năm trước, giá hiện tại càng cao hơn, ngươi…thật sự tính làm như vậy sao?”
Lâm Diệp tuy có chút kinh ngạc về giá trị của Phi Vân Hỏa Đồng, nhưng không hề do dự mà gật đầu nói: “Cứ làm như vậy đi.”
Hắn là một đứa trẻ mồ côi, đi theo Lộc tiên sinh từ nhỏ đến lớn.
Lúc mười ba tuổi, sống ở lao ngục, Lộc tiên sinh sống chết chưa rõ, hắn chỉ có thể một mình đi đến vương quốc Tử Diệu.
Thôn Phi Vân là nhà ngôi nhà thứ nhất ở vương quốc Tử Diệu này, Tiêu Thiên Nhậm và tất cả thôn dân đều xem hắn như người nhà.
Nếu không ở đây Lâm Diệp cũng không thể tìm thấy cái gọi là Phi Vân Hỏa Đồng?
So với những vật ngoài thân, Lâm Diệp để ý nhất chính là ‘Ân tình’ mà thôn Phi Vân cho hắn!
…
Đến thời điểm này Tiêu Thiên Nhậm đã hoàn toàn đối xử với Lâm Diệp như hậu bối dù Lâm Diệp chỉ mới mười ba tuổi, nhưng so với suy nghĩ thì ngay cả người trưởng thành cũng không so kịp được.
Huống hồ Lâm Diệp là người