Có lẽ cô đã sớm quên anh, đã sớm không cần anh, cũng đã sớm không còn là cô gái nhỏ ngây thơ của năm đó.
Nghĩ đến đây lòng anh lại chùn xuống, tê tái. Chạy dọc theo những con phố mua sắm sầm uất, anh ngẩng đầu quay mặt tứ phía để kiếm tìm cô giữa dòng người xuôi ngược hối hả nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Cho đến khi anh gần như bỏ cuộc, cởi áo vest khoác lên vai thở dài rồi lang thang qua những con phố rộng lớn với những cửa hàng sáng choang đèn đóm hắt ra từ những chiếc cửa kính sang trọng thì bất ngờ anh đã lại nhìn thấy hình ảnh thân thuộc trong bóng kính của một cửa hàng. Đoàn Nam Phong theo phản xạ quay người lại, anh nhìn thấy cô ở phía bên kia đường đang bước ra từ một cửa hàng bán đồ trang trí. Bất giác trên mặt lộ ra nét cười, anh liền bấm đèn để băng qua bên đường nhưng ngay lúc này một chiếc xe buýt chạy đến che khuất tầm nhìn của anh. Chiếc xe vừa lao qua liền cuốn theo cả hình bóng của cô.
Lần nữa, đuổi bắt không thành, trong lòng anh thất vọng não nề. Tinh Vân giống như tên của cô là một áng mây sao giữa vũ trụ muôn trùng, đẹp rực rỡ, sáng lấp lánh, nhìn thích mắt nhưng lại không bao giờ nắm bắt được.
“Tinh Vân, rốt cuộc là em đang ở đâu?”
Lúc này đây cả Hoàng Gia Khiêm và Đoàn Nam Phong, hai con người lúc nào cũng đối nghịch với nhau trên thương trường lại có cùng một câu hỏi cho cùng một đối tượng. Đó là Tinh Vân.
...
Tinh Vân mua được vài món đồ yêu thích thì tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Lúc bấy giờ cô mới bắt đầu thấy đói. Cô nhìn quanh thì thấy mình đang đứng trên một trong những cây cầu mở của sông Chicago. Cô không biết từ lúc nào mà mình lại có thể đi bộ từ khu vực hồ Michigan đến tận khu vực sông Chicago. Lúc này đây, thành phố đã lên đèn. Những ngọn đèn đủ sắc độ từ các tòa nhà chọc trời san sát nhau hoà cùng ánh đèn đường tạo cho Chicago về đêm một vẻ đẹp lung linh đầy mê hoặc. Tinh Vân bước vào một nhà hàng gần đó, chọn một chỗ ngồi có cửa