Nhìn thấy Tinh Vân khó chịu, Lưu Uyển Linh cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
“Dựa vào cái gì một cô gái tầm thường như cô ta lại có thể cùng cô tranh đoạt đàn ông? Đáng hận hơn là vì cô ta mà Đoàn Nam Phong cấm cửa cô, không cho cô đến công ty tìm anh, cũng không cho phép gác cổng mở cửa cho cô vào biệt thự của nhà họ Đoàn? Trước khi cô ta xuất hiện, Đoàn Nam Phong không có đối với cô như vậy nhưng từ khi có cô ta thì mọi thứ bắt đầu thay đổi. Cô ta giỏi lắm thì chỉ hơn cô ở chỗ có thể sinh cho Đoàn Nam Phong một đứa con mà thôi. Ngoài ra luận gia cảnh, luận địa vị, luận nhan sắc tất cả đều thua xa cô. Vậy cô ta vì cái gì mà có thể khiến Đoàn Nam Phong quyết lòng ly hôn với cô?” Lưu Uyển Linh có tính cách trẻ con cho nên suy nghĩ cứ luôn ấu trĩ như vậy. Cô không nhìn ra được vấn đề ở chỗ mình mà lại đổ lỗi cho Tinh Vân. Cho nên, cô không tiếc lời nhục mạ Tinh Vân.
Lúc tính tiền, Tinh Vân lấy ra chiếc thẻ đen dí nhẹ vào máy rồi cất lại trong ví. Nhân viên nhà hàng nhìn thấy chiếc thẻ đen viền vàng của ngân hàng tư nhân danh tiếng ở Chicago thì há hốc mồm. Chiếc thẻ đen này chỉ dành cho vài khách hàng hạn chế đếm trên đầu ngón tay mà Hoàng lão gia của Hoàng Thiên là nhân vật đầu tiên được tặng chiếc thẻ này.
Lưu Viễn nhìn thấy chiếc thẻ trên tay Tinh Vân thì ánh mắt thoát chốc lộ ra tia khó hiểu nhưng ông không nói gì cũng không can thiệp vào chuyện của vợ và con gái mình. Lúc Tinh Vân chuẩn bị cầm bịch thức ăn rời đi thì Lưu Uyển Linh nói vọng theo: “Hãy cố bám cho chặt thần tài