Bà Minh nở nụ cười thanh nhã, ôn tồn nói: “Mẹ gọi con đến đây là vì việc của Tinh Vân.”
Hoàng Gia Khiêm nhíu mày khó hiểu. Nếu là việc của Tinh Vân thì về nhà nói không phải sẽ dễ hơn hay sao? Như đọc được suy nghĩ của anh, bà Minh liền thở dài nói tiếp: “Ta biết là con biết mối quan hệ của Đoàn Nam Phong và Tinh Vân nhưng ta không biết con có biết giữa hai đứa nó còn có một đứa bé hay không?”
Sắc mặt Hoàng Gia Khiêm phút chốc trắng bệch, chuyện Tinh Vân từng sinh con cho Đoàn Nam Phong anh không hề hay biết. Anh chỉ nghĩ cô là “nhân tình” bao nuôi bình thường của Đoàn Nam Phong, chứ chưa từng nghĩ Đoàn Nam Phong để cho cô mang thai con của hắn.
Bà Minh thấy sắc mặt Hoàng Gia Khiêm thay đổi thì đoán được anh không biết chuyện này. Bà lại từ tốn nói thêm: “Ta cũng không chắc về việc này. Nhà họ Đoàn đích thị là có một đứa trẻ đang sống trong biệt thự Đoàn gia nhưng ta không biết chắc nó là con của Tinh Vân hay của Lưu Uyển Linh. Dựa vào suy đoán của ta thì có đến chín phần là con của Tinh Vân vì bẵng đi thời gian ba bốn tháng Tinh Vân không đến viện điều dưỡng thăm ta. Có điều, tin tức mới đây ta nhận được đó là giai đoạn đó Lưu Uyển Linh cũng đang mang thai.”
Hoàng Gia Khiêm khẽ chớp mí mắt suy nghĩ, anh cho rằng đứa bé là con của Lưu Uyển Linh thì hợp lý hơn bởi vì Đoàn Nam Phong không ngu dại gì để một “tình nhân không danh phận” mang thai con của mình. Nghĩ đến đây sắc mặt anh dần giãn ra, miệng khẽ hỏi: “Mẹ nuôi, ý của người là muốn con đi điều tra chuyện này?”
Bà Minh gật đầu, tiếp lời: “Không chỉ đi điều tra cho rõ ràng chuyện này mà còn phải lấy cho được đứa bé về nếu như nó là con của Tinh Vân.”
Hoàng Gia Khiêm gật đầu hiểu ý, chắc nịch trả lời: “Dạ con biết thưa mẹ.”
Bà Minh cẩn trọng nói thêm: “Chuyện này đừng vội cho ông ngoại biết. Với tính khí của ông có lẽ sẽ đập nát Đoàn Thị.”
Hoàng Gia Khiêm tủm tỉm cười trước ông ngoại bá đạo của mình