“Anh Khiêm, anh hãy giúp em nghĩ cách để Đoàn Nam Phong trả con lại cho em có được không?”
Giọng nói của Tinh Vân càng lúc càng kích động khiến Hoàng Gia khiêm cũng bối rối theo. Anh đưa ly nước cho cô, vội vàng đồng ý: “Được rồi, được rồi. Máu mủ của nhà họ Hoàng sao có thể để cho người khác nuôi được.”
Nói đến đây, Hoàng Gia Khiêm lại nhíu mày, chậc lưỡi: “Chỉ là... về phía ông, e rằng em phải tìm lời giải thích. Ông ngoại xưa nay rất trọng sỉ diện, nếu em muốn đưa thằng bé về sống cùng thì phải được sự đồng ý của ông. Nếu làm không khéo, e là cả Đoàn Nam Phong cũng không thể yên ổn được.”
Tinh Vân nghe xong bất giác chau mày. Cô vừa quay về nhà chưa lâu nên chưa hiểu hết tính cách của ông ngoại mình. Cô chỉ thấy ông ngoại hết mực cưng chiều cô và biết ông là người tài giỏi nhưng cô chưa biết được sự bá đạo và cường hãn của ông ngoại mình.
Hoàng Gia Khiêm không ngại nói thêm cho Tinh Vân biết về nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh Hoàng Thời: “Ông ngoại xưa nay luôn rất cố chấp. Chưa bao giờ ông muốn cái gì mà không được. Ai dám cãi lời ông, chỉ có một con đường chết. Ba em là một ví dụ điển hình.”
Mi mắt Tinh Vân khẽ rung lên: “Ý anh là vì ba em không chịu nghe lời ông ngoại cho nên ông ngoại mới cho người giết ông ấy sao?”
Hoàng Gia Khiêm nhắm hai mí mắt lại, gật đầu xác nhận, rồi lại thở dài kể cho Tinh Vân nghe sự bá đạo của ông ngoại cô: “Năm đó Hoàng Thiên và Đoàn Thị cùng tranh giành một dự án khai thác dầu mỏ ở miền Nam Việt Nam. Ba em là một nhân tài bên cạnh Đoàn Nhất Phương, cũng là người trực tiếp quản lý dự án này.