Chẳng mấy chốc, một mùa đông nữa lại về. Đường phố Los Angeles lại lần nữa náo nức đón mùa Giáng Sinh rộn ràng với những ánh đèn lung linh xanh đỏ được giăng khắp nơi. Từng dòng người xuôi ngược qua lại tất bật mua sắm chuẩn bị cho Giáng Sinh và năm mới, ai nấy đều lộ vẻ mặt náo nức phấn khởi.
“Thưa ngài, phía trước là cửa hàng bánh ngọt tôi đã đặt theo dặn dò của ngài.” - Người trợ lý từ băng ghế phía trước quay người lại nhã nhặn nói với vị Tổng tài có gương mặt lạnh lùng đang ngồi xem tài liệu phía sau.
Đoàn Nam Phong ngẩng mặt lên nhìn qua cửa kính rồi khẽ gật đầu. Đây là tiệm bánh ngọt có bán món bánh phô mai mà Tinh Vân thích ăn nhất. Lúc mang thai Tinh Nhật, cô cứ đòi ăn nhưng vì kiêng ngọt nên anh đã hứa khi sinh nhật một tuổi của con trai thì sẽ mua một cái bánh phô mai thật lớn cho hai mẹ con. Tinh Vân lúc ấy chu miệng hỏi lại: “Vì sao phải đợi đến sinh nhật một tuổi của con?”
Đoàn Nam Phong liền cười nói: “Vì sau khi sinh xong em phải cho con bú. Đến khi con cai sữa thì mới được ăn bánh phô mai.”
Tinh Vân lại phỏng đoán: “Nếu đến sinh nhật một tuổi mà con chưa cai sữa thì sao?”
“Thì em vẫn chưa được ăn.” - Đoàn Nam Phong mỉm cười đáp gọn.
Tinh Vân liền càu nhàu: “Đoàn Nam Phong, anh bắt nạt em. Anh không thương em. Anh không cho em ăn. Huhu...”
Những lúc Tinh Vân làm nũng như vậy, anh lại cười cười, vươn đôi tay rắn chắc ra ôm lấy cô vào lòng mà than thầm: “Bé con, em là bảo bối nhỏ của anh. Sao anh lại không cho em ăn cơ chứ. Chỉ là bác sĩ nói phải cố gắng ăn uống theo thực đơn để tốt cho con.”
Những hình ảnh ngọt ngào ấy lần nữa hiện ra trước mắt Đoàn Nam Phong. Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Tinh Nhật, anh như cũ theo lời hẹn trước đây đặt bánh ở cửa hàng bánh ngọt Tinh Vân thích ăn, vẫn chỉ mong cô còn nhớ lời hẹn mà ở đó chờ anh.
Đoàn Nam Phong bước xuống xe, sải từng bước nhanh vào cửa hàng bánh ngọt. Cửa hàng rộng lớn bốn phía đều được bao bọc bằng những tấm kính dày hiện đại thắp đèn sáng trưng. Vừa đẩy cửa bước vào, Đoàn Nam Phong đã nghe thấy những âm thanh vui tai của những khúc nhạc Giáng Sinh. Anh đảo mắt nhìn quanh tứ phía rồi chọn một chỗ ngồi cạnh bức tường kính có tầm mắt hướng ra phía cửa. Ly cà phê Machiato nóng được cô phục vụ bưng ra nhẹ nhàng đặt lên bàn, cô nhẹ giọng lễ phép nói: “Ông Đoàn, bánh của ông mười phút sau sẽ được mang ra. Mong ông kiên nhẫn ngồi đợi.”
Đoàn Nam Phong khẽ gật đầu rồi quay mặt lần nữa nhìn quanh tứ phía, ánh mắt anh đặc biệt chú ý đến những người bước vào cửa hàng nhưng trước sau vẫn là những người xa lạ. Ổ bánh được mang ra đặt trên bàn nửa tiếng rồi một tiếng mà Đoàn Nam Phong vẫn chưa có ý định muốn rời đi. Anh vẫn đang đợi... Đợi người phụ nữ ấy xuất hiện cùng anh về đón sinh nhật một tuổi với con trai nhưng trước sau vẫn là thất vọng thất thểu ra về. Anh biết bản thân mình ngồi đợi như vậy thật sự rất ngốc nghếch vì không khác mò kim đáy bể nhưng anh không hiểu sao anh lại cứ muốn ngồi đợi, cứ muốn tin vào phép màu rằng Tinh Vân sẽ xuất hiện. Chỉ là phép màu luôn luôn không có thật.
Tinh Nhật một tuổi đã biết đi chập chững, lại thích bày nhiều trò quậy phá. Hôm nay là sinh nhật của “tiểu thiếu gia” cho nên cả biệt thự rộng lớn của Đoàn Thị đèn đuốc sáng trưng, trên dưới bận rộn háo hức chuẩn bị tiệc mừng. Cậu bé tóc nâu vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong bước vào phòng khách thì liền buông đồ chơi xuống, hai mắt sáng lên bước những bước loạng choạng nhưng rất nhanh về phía anh rồi lớn tiếng gọi: “Papa... papa... về.”
Đoàn Nam Phong đưa tay ra đón con vào lòng, nâng lên hôn hít. Toàn thân cậu bé thơm phức. Hôm nay cậu bé được bà nội và bà cố nội cho ăn mặc âu phục chỉnh tề nhìn rất ra dáng một “big boy”(bé trai trưởng thành). Đoàn Nam Phong nâng cậu bé lên, ôm vào lòng thỏ thẻ vào tai con: “Sau hôm nay Tinh Nhật của ba sẽ trở thành người lớn. Ba mong con sẽ là một bé trai khỏe mạnh và tài giỏi để giúp ba gánh vác sự nghiệp của gia đình.”
Cậu bé có hai mắt tròn xoe, ngẩng đầu nhìn Đoàn Nam Phong rồi gật đầu ư a vài tiếng, không biết có hiểu không nhưng biểu hiện rất đáng yêu. Anh lại ôm con vào lòng cưng nựng rồi cười xoà. Chốc chốc đứa bé lại kêu “mama” và đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Đoàn Nam Phong biết đêm qua lỡ hứa với con rằng hôm nay sẽ được gặp mẹ cho nên hôm nay thằng bé mới đòi. Chỉ đáng tiếc Tinh Vân không xuất hiện, ngày sinh nhật của con cô cũng không vì vậy mà quay về. Buổi tiệc sinh nhật vui vẻ trôi qua, chỉ có trong lòng anh là cảm giác thiếu hụt và trống vắng.
“Tinh Vân, em luôn muốn bắt đứa con nhưng sinh nhật của nó em cũng không nhớ. Em thật sự đã quên hay là đã dứt tình với tôi để đi theo Hoàng Gia