"Hai đứa dạo này thế nào rồi?"
"Dạ bọn cháu vẫn ổn."
Bạch Tuệ Nghi cùng Dịch Khải Văn chỉ biết cong môi cười trừ trước những câu hỏi đến từ phía ông nội khi ngồi trên bàn ăn tràn ngập cảm giác sát khí như vậy.
Xung quanh cô nàng bao vây bởi hàng ngàn ánh mắt khó chịu, ghét bỏ, nó đều dành cho Dịch Khải Văn cả.
Tuy nhiên, do chồng Bạch Tuệ Nghi còn đang nắm toàn bộ quyền hành trong nhà, cộng thêm việc ông nội đang có mặt tại đây nên chẳng ai dám nửa lời bất kính.
Nhắc đến Dịch Trọng Hồng, Bạch Tuệ Nghi thầm quan sát, trông có vẻ sức khỏe ông tốt hơn nhiều so với lần đến thăm trước đây rồi.
Hiện tại, ông bắt đầu đi lại được chứ chẳng còn phải nằm liệt trên giường như lúc trước nữa.
Thần sắc tỉnh táo hơn, như vậy cũng tốt, Dịch Trọng Hồng khỏe mạnh thì trong ngôi nhà này chắc chẳng ai dám làm càn.
Bạch Tuệ Nghi lười đấu với bọn họ lắm.
Dù vậy, sự bất mãn từ những người xung quanh dành cho Dịch Khải Văn còn rất lớn, hận chả thể đuổi người đang ngồi bên cạnh cô rời khỏi nơi này.
Bạch Tuệ Nghi thầm tự nhủ trong lòng, chắc cô với Dịch Khải Văn muốn đấy, ở cái nơi đằng đằng sát khí kiểu vậy thì thà ngồi ở nhà dán mắt vào điện thoại cho xong.
Vì mệnh lệnh do ông nội đưa ra lên buộc phải tuân theo thôi.
Còn nhân vật chính của bữa cơm ngày hôm nay đang ngồi ở phía xa xa kia, Bạch Tuệ Nghi nheo mắt, tỉ mỉ từng chút quan sát đối phương.
Đây chính là anh trai họ với Dịch Khải Văn, Dịch Lăng Phong, con trai cả trong gia đình.
Bạch Tuệ Nghi thầm đánh giá, đôi lông mày trên khuôn mặt người con gái nhíu chặt.
Theo những gì cô nhận thấy, Dịch Lăng Phong mang khuôn mặt điển trai, sáng láng, qua cách xử lý những tình huống xảy ra xung quanh mình thì Bạch Tuệ Nghi hoàn toàn khẳng định đối phương vô cùng thông minh, thậm chí còn được ra nước ngoài du học nên tương lai mai sau hẳn sẽ cực kỳ phát triển.
Tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi đối với người đàn ông trước mắt mang theo thứ linh cảm gì đó không lành, cảm giác dưới khuôn mặt của Dịch Lăng Phong kia dường như đang ẩn náu tâm tư nào đó, nó có thể khiến cho cả Dịch Khải Văn cũng như Bạch Tuệ Nghi gặp nguy hiểm ít nhiều.
Cô hoàn toàn chẳng có chú thiện cảm nào với người đàn ông tên Dịch Lăng Phong ngồi đằng trước.
Bạch Tuệ Nghi cùng những người có mặt đều mang theo những tâm tư, suy nghĩ sâu xa, ngoại trừ Dịch Khải Văn.
Ông chồng ngồi bên cạnh luôn tỏ ra hời hợt với mọi thứ, dường như chẳng mấy quan tâm đ ến những việc đang xảy ra xung quanh mình.
Vẻ mặt Dịch Khải Văn cực kỳ gượng ép, hoàn toàn chỉ muốn tránh xa khỏi cái bàn ăn nhộn nhịp này.
Cô nhiều lúc muốn táng Dịch Khải Văn mấy cái khi chính anh ta là người lôi Bạch Tuệ Nghi tới đây với thái độ cực kỳ nghiêm trọng.
Rồi cuối cùng để Bạch Tuệ Nghi gồng gánh mọi thứ, còn bản thân cứ coi những người ngồi cạnh thành kẻ vô hình.
Đúng là hết nói nổi mà.
Dịch Trọng Hồng hài lòng trước câu trả lời Bạch Tuệ Nghi đưa ra, ông gật gù, chậm rãi cất giọng: "Như vậy thì tốt rồi.
Hai đứa nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.
Thường xuyên về đây thăm ông được thì càng tốt." Đứa cháu trai được bản thân hết mực cưng chiều có được hôn nhân như mong mượn thì ông liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Ba à, chúng nó có thiết tha gì đâu, ba cứ kỳ vọng.
Huống chi loại người rẻ tiền như nó ba còn giao cho Dịch Khải Văn trách nhiệm quản lý công ty chẳng khác gì đưa tài sản nhà họ Dịch vào dầu sôi lửa bỏng cả."
Chớp được thời cơ, những kẻ thâm hiểm mang danh người thân bên cạnh bắt đầu châm chọc, thảo luận vô cùng sôi nổi, miệng thốt ra toàn là những lời miệt thị Dịch Khải Văn một cách kinh khủng.
"Đúng đó ạ.
Con thấy ba tốt nhất nên tước chức vị nó xuống đi, thứ con hoang như Dịch Khải Văn chẳng xứng chút nào.
Ba không tin tưởng tụi con thì ít ra nên giao công ty cho người mang dòng máu chính thống nhà họ Dịch như Lăng Phong chẳng hạn.
Để Dịch Khải Văn quản lý có ngày chúng ta mất trắng."
"Con cũng tán thành.
Chúng con chỉ muốn tốt cho nhà mình thôi, đừng để cho những kẻ mang dòng máu dơ bẩn ảnh hưởng đến thân phận cao quý."
"Hơn thế nữa bọn con đảm bảo nhất định quản lý tốt hơn Dịch Khải Văn."
Ngồi một bên nghe mồm miệng đâm người kia thốt ra những lời dơ bẩn đến cùng cực, khóe môi Bạch Tuệ Nghiên giật giật, cô khoanh tay trước ngực, chẳng tài nào nuốt nổi thức ăn nữa, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.
Biết ngay mà, đám người trước mặt chỉ lăm le đẩy Dịch Khải Văn xuống mà thôi.
Dù hai người chỉ là quan hệ hợp tác, tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi vẫn xót thay cho đối phương khi trải qua tuổi thơ kinh khủng tại cái nơi mang danh gia đình này.
Lợi dụng để đạp người ta xuống rồi thừa nước đục thả câu, nhăm nhe tới vị trí chủ tịch thì nói luôn, bớt làm màu lắm lời hộ cô.
Bạch Tuệ Nghi vô cùng ghét những thể loại ngoài miệng liên tục khẳng định vì muốn tốt cho lợi ích chung, chẳng qua là muốn thỏa mãn ham mê thôi.
Giờ ví dụ ông nội tước quyền Dịch Khải Văn thì Bạch Tuệ Nghi đảm bảo ngay lập tức đám người ở đây nhất định lao vào cắn xé lẫn nhau cho mà xem.
Đừng khiến cô cảm thấy buồn cười thế chứ.
Dịch Khải Văn mặt mày cau có, anh dừng đũa, khoan thai ngẩng mặt lên, thanh âm đầy uy hiếp dọa ai nấy đều run rẩy: "Dạo này mấy người hơi bị lộng hành rồi thì phải.
Tôi im lặng không đồng nghĩa với việc tôi cho qua mọi chuyện.
Thôi bớt cái