Ngoài cửa sổ, pháo hoa bắn từng hồi, những tia sáng màu sắc rơi xuống, phản chiếu lên hàng lông mày đẹp như tranh vẽ của anh.Đôi mắt đào hoa sâu thẳm khẽ giương lên, tựa như một vì sao lấp lánh, cuốn hút mê người.Doanh Tử Khâm nhìn anh một hồi lâu mới chậm chạp lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa qua:“…Thật xin lỗi.”Phó Quân Thâm không nhận lấy mà nhẹ liếm môi.“Không sao.” Anh cúi thấp xuống, vỗ vỗ đầu cô, động tác nhẹ nhàng như đang nựng mèo con, cong môi nói: “Là anh không cẩn thận.”Cô bạn nhỏ đúng là rất ngoan.Doanh Tử Khâm vẫn đang trong trạng thái xuất thần, dáng vẻ trầm ngâm.Cứ như thế cho đến khi có một bàn tay mảnh khảnh lắc qua lắc lại trước mặt cô, sau đó lại dùng ngón tay gõ nhẹ trán cô.Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ:“Nghĩ gì thế?”“Không có gì.”Doanh Tử Khâm sực tỉnh, rời sự chú ý bằng cách đổ thêm một ít nước vào bát.Cô đang nghĩ nếu có tặng gì đó cho Phó Quân Thâm, một con mèo hoặc một con chó là rất hợp lí, để thỏa mãn sở thích xoa đầu của anh.Nếu không cứ thế này, sớm muộn cô sẽ bị hói mất.Sau đó, không ai nói gì với ai, một người yên lặng đun nước, một người cắt thực phẩm, khung cảnh vô cùng hòa hợp.Trong phòng khách, Ôn Phong Miên đang cười nghe Ôn Thính Lan nói gì đó, không khí nhập tràn hạnh phúc.Ánh mắt Doanh Tử Khâm lắng xuống.Hồi nhỏ còn chưa có kí ức, từ lúc có nhận thức thì cô đã ở Ôn gia rồi.Ôn Phong Miên vì chăm sóc hai con mà bận tới nỗi không có thời gian kết giao.Vào năm năm tuổi, Ôn Thính Lan lại gặp phải tổn thương lớn, Ôn Phong Miên càng cuống cuồng hơn.Lúc còn đi học cô cũng tranh thủ làm thêm mấy việc thủ công lặt vặt, nhưng một nhà ba người, nhiều nhất cũng chỉ đủ ăn.Cũng không lạ khi Doanh gia tìm tới, Ôn Phong Miên liền khuyên cô nên rời đi, bởi vì Doanh gia đủ khả năng để cho cô một cuộc sống tốt hơn.Ngay từ đầu, Ôn Phong Miên luôn không nghĩ cho bản thân mình.Doanh Tử Khâm cụp mắt.Cô nhất định sẽ bảo vệ gia này thật tốt.**Hai ngày sau.Thời tiết ấm dần lên, nắng chói chang, nhiệt độ lên tới 20 độ C.
Tưởng như tuyết rơi mấy ngày qua chỉ là ảo ảnh.Cô gái mặc chiếc áo hoodie màu đen, dáng vẻ lười biếng, một tay cô đút túi, tay kia cầm một que kem ốc quế.Cậu thanh niên theo sau cô đang bưng hai ly trà sữa, có chút bất lực: “Chị, từ khi nào mà chị thích đồ ngọt vậy?”Doanh Tử Khâm cắn hai, ba miếng là hết sạch que kem: “Cuộc sống khổ cực quá nên phải ăn chút đồ ngọt.”*Khổ cực: tiếng Trung còn có nghĩa là “đắng”Đồ ăn ở thế kỷ 21 rất ngon, cuối cùng cô cũng tìm được chút vui vẻ .Ôn Thính Lan hiểu lầm câu này, trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: "Chị, chị không định ở cùng em và bố sao?"“Tạm thời chưa phải lúc.” Doanh Tử Khâm nói, “Chị còn có việc cần giải quyết.
Hai người cứ yên tâm đi.”Sau bữa tối hôm đó, cô bàn với Ôn Phong Miên về việc đưa hai người tới Hỗ Thành.
Lúc đầu ông không đồng ý vì sợ gây phiền phức cho cô, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.Cô đã bỏ ra 400 vạn để mua một căn nhà rộng 80m2 ở Trung Ngoại Hoàn, sắm sửa thêm một ít đồ gia dụng, sắp xếp ổn thỏa cho Ôn Phong Miên.Ôn Phong Miên đến Hỗ Thành thì đương nhiên Ôn Thính Lan cũng sẽ chuyển trường tới Thanh Trí.Từ lâu cậu đã nhận được lời mời của Thanh Trí, chỉ là vẫn chưa đồng ý.Đối với Doanh gia…Doanh Tử Khâm nheo mắt.Năng lực tiên đoán của cô tuy chưa hồi phục, nhưng theo cách tính quẻ thì mọi điều ắt sẽ có nhân quả.Nhân quả giữa cô và Doanh gia còn chưa hoàn toàn cắt đứt, tạm thời cô không thể rời đi.Hơn nữa, trong khi quan sát tương lai, cô đã phát hiện ra một vài điểm quan trọng.Nó có liên quan đến Doanh gia, nhưng vẫn rất mơ hồ.Nếu ở lại đó, sẽ dễ tìm ra manh mối hơn.Ôn Thính Lan cau mày: "Nhưng những người đó..."Cậu khó có thể tưởng tượng được, chị mình ở Doanh gia đã phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất nên giờ mới muốn ăn đồ ngọt để giải khuây.“Yên tâm đi.” Doanh Tử Khâm thản nhiên nói,