Kể từ hôm xảy ra sự việc trên weibo tới nay, Chung Mạn Hoa vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng.
Khi chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành đã cho là Doanh Tử Khâm câu dẫn Giang Mạc Viễn, việc này là lỗi của bà.
Nhưng thân là trưởng bối, không có lý gì lại đi xin lỗi vãn bối.
Vậy nên, bà muốn đền bù cho cô bằng cách khác, Chung Mạn Hoa còn định bỏ một đơn hàng của công ty để cùng Doanh Tử Khâm đi mua quần áo.
Kết qua, cô không nói một lời, mất tăm mất tích tận bốn ngày trời, bỏ mặc bà một mình đợi ở đó.
Nào có thiên kim nhà ai lại để mặc bố mẹ thế chứ?Chung Mạn Hoa đã rất tức giận.
Vị phu nhân đang ngồi trên sofa cũng liếc nhẹ qua rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, dáng vẻ thờ ơ.
Chung Mạn Hoa để ý thấy, nắm chặt tay, lạnh giọng nói: “Con ra ngoài đợi đi.
”“Tôi thực sực cảm thấy khó hiểu.
” Doanh Tử Khâm nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Sao bà có thể làm mẹ được vậy.
”“…”Phòng khách thoáng chốc yên lặng, vị phu nhân kia không khỏi ngước mắt nhìn cô.
Cái nhìn này khiến bà có chút sửng sốt vì gương mặt của cô gái.
Nhưng cũng chỉ dừng ở đó, phần nhiều là bà đang dò xét.
Chung Mạn Hoa không ngờ tới sẽ nghe được câu này, tức đến đỏ cả mắt: “Con nói lại lần nữa?!”Thế nhưng cô không thèm để ý, giữa hàng lông mày tản ra sự hờ hững: “Không đánh bà đã là lịch sự lắm rồi.
” Nói xong, liền đem sách lên lầu.
“Con…” Chung Mạn Hoa một bụng tức, lên không được mà xuống cũng không xong.
Bà ôm chặt ngực, lồng ngực căng thẳng đến khó chịu.
Lại là cái dáng vẻ này, lại ở trước mặt người ngoài khiến bà mất mặt, quả là khắc tinh của bà mà.
Đúng là không thể quản nổi!!!Nhưng khách quý còn đang ở đây, không thể lỗ mãn được, Chung Mạn Hoa nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười: “Để Mục phu nhân chê cười rồi.
”“Đây chính là đứa con gái mà Doanh gia nhận nuôi một năm nay?” Mục phu nhân cau mày: “Mạn Hoa, bà nghĩ gì thế, định để con gái ruột chịu ấm ức à?”Thế mà lại nhận nuôi một đứa con giống mình đến vậy.
Tuy gương mặt kia nhiều thiên kim có tiếng ở Đế Đô cũng không sánh bằng, nhưng có đẹp đến đâu cũng chỉ là hàng giả.
Chung Mạn Hoa cũng không giải thích: “Con người đến tuổi trung niên đều muốn làm việc thiện ấy mà.
”Trong giờ phút này, bà thấy thật may mắn khi bên ngoài không biết Doanh Tử Khâm là con ruột của Doanh gia.
“Việc thiện cũng phải tùy đối tượng, có những người không đáng nhận sự được sự giúp đỡ.
” Mục phu nhân thổi trà: “Vả lại, bà cũng quá dung túng nó rồi, sao nó lại dám ăn nói với bà kiểu đó?”Trong các gia tộc hào môn, từ lâu đã không còn xa lạ với việc có con ngoài giá thú, nhưng ít ra còn có quan hệ huyết thống.
Đằng này, một đứa con nuôi?Haizz.
Mục phu nhân lắc đầu, lại nói: “Theo tôi thấy, nếu đã không phải con ruột, thì không thể nuông chiều, cứ chiều đâm ra quen thói, đến một lúc nào đó nó gây họa lớn, biết giải quyết thế nào?”“Không cần để ý đến con bé.
” Chung Mạn Hoa cười: “Bà yên tâm, tôi đã thương lượng ổn thỏa với Chung gia rồi, khi nào Thẩm Châu tới thì qua đó ở, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
”Chung gia cũng làm một trong tứ đại gia tộc Hỗ Thành, địa vị đương nhiên là có.
“Bà sắp xếp như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi.
” Mục phu nhân không tiếp tục chủ đề đó nữa: “Mạn Hoa, kì thực lần này tôi cũng không định tới đây, nhưng lão gia tử nhà chúng tôi không biết tại sao lại nói muốn ở lại Hỗ Thành vài ngày.
”“Người trong nhà đều rất lo lắng, tôi tới để đón lão gia, tiện thể ghé thăm bà luôn.
”Chung Mạn Hoa kinh ngạc: “Mục lão đến Hỗ Thành?”Mục Hạc Khanh, cái tên này đừng nói là Đế Đô hay Hỗ Thành, thậm chí nhân dân cả Hoa Quốc không ai không biết.
Mục gia là gia đình nhà tướng, Mục Hạc Khanh thời trẻ đã từng chinh chiến trên chiến trường thực sự.
Tuy ông đã về hưu mười mấy năm, nhưng danh tiếng nửa phần không giảm sút.
“Lão gia tử một đời gắn bó với ngựa chiến, đã quen với đánh đánh giết giết, giờ già rồi cũng chẳng yên lòng mà nghỉ ngơi.
” Mục phu nhân nén tiếng thở dài: “Lần này cũng là do nghe nói ở Hỗ Thành có đồ cổ hiếm có nên mới vội vàng tìm đến.
”Chung Mạn Hoa gật đầu: “Chẳng trách, trước đây tôi từng nghe nói, Mục lão vì một đồ cổ Nguyên Thanh Hoa mà xuống núi, tự mình đến Ô Châu một chuyến.
”“Còn không