Sau khi biết Doanh Tử Khâm dựa vào quan hệ của Doanh gia, đi cửa sau để vào được lớp anh tài, Hạ Tuần càng không xem trọng.
Anh thực sự không có chút hảo cảm nào với cô.
Còn về khẩu âm tiếng Anh?Đây là khả năng cơ bản nhất của học sinh Thanh Trí.
Cô Đặng bị bốn chữ này làm cho ngỡ ngàng, nhưng lại nhớ tới một chuyện.
Trong khoảng một tuần cô ấy đến Ô Châu trao đổi học thuật, Hạ Tuần đã thay cô dạy lớp anh tài và lớp quốc tế.
Lúc trở về, cô ấy nghe học sinh trong lớp anh tài và lớp quốc tế kể lại, Hạ Tuần lên lớp chỉ đưa ra những câu hỏi đơn giản nhưng Doanh Tử Khâm nghe không hiểu, cũng không trả lời đượcĐôi khi, còn ngủ gật trong giờ.
Tuy Hạ Tuần không nhắc đến, nhưng mọi người đều có thể nhận ra là anh đang tức giận.
Cô Đặng thở dài: “Đứa nhỏ này thật ra cũng không dễ dàng gì…”Lúc dạy học, cô luôn chú tâm, ra bài phù hợp với năng lực của học sinh.
Việc học quả thực liên quan đến thiên phú, không phải ai cũng đều phải giỏi toán và tiếng anh.
Về vấn đề này, Hạ Tuần không bình luận gì, vẫn thờ ơ: “Nhưng em ấy đã chiếm dụng tài nguyên mà em ấy không xứng có được.
”Nếu không có Doanh Tử Khâm, vị trí trong lớp anh tài đã thuộc về học sinh hạng 50.
Xét cho cùng, lớp anh tài đều sắp xếp các thầy cô hàng đầu đến dạy, cho dù là lớp trọng điểm cũng không thể sánh được.
Hạ Tuần không nói nữa, anh đang đọc một tập tài liệu, trên đó dày đặc tiếng Anh.
Nhưng nếu nhìn kỹ, tiếng Anh này khác với tiếng Anh bình thường.
Đây là tiếng Anh thời trung cổ, được sử dụng từ năm 1150 đến năm 1500.
Ngữ pháp của tiếng Anh trung cổ phức tạp hơn tiếng Anh hiện đại rất nhiều.
Bởi vì nó tiếp thu rất nhiều từ vựng tiếng Pháp và tiếng Latinh nên càng khó hơn.
Những chữ màu đỏ viết trên tệp văn kiện là chú thích của Hạ Tuần, anh đã tra qua khá nhiều tư liệu, nhưng chỉ dịch được một đoạn.
Hiện nay có rất ít người hiểu tiếng Anh trung cổ, ngay cả người bản xứ ở Y Quốc cũng không ai dùng nữa.
Muốn tìm một người biết tiếng Anh trung cổ, giống như mò kim đáy bể vậy.
Hạ Tuần day day thái dương, để tài liệu trong tay sang một bên, cầm lấy giáo trình của lớp quốc tế, bắt đầu soạn giáo án.
**Bởi vì chuyện buổi sáng trong tiết tiếng anh, Lục Phương và Ưng Phi Phi cũng tiết chế lại, không gây sự với Doanh Tử Khâm nữa.
Ngày đầu tiên đi học chỉ có chữa bài kiểm tra, Doanh Tử Khâm nhìn môn học ở tiết thứ 6, không có cảm xúc gì.
Cô biết rõ vì sao điều này lại xảy ra.
Trước đây khi cô chưa hoàn toàn tỉnh lại, ký ức và năng lực không ở đây, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn chút chút, không đến nỗi lại kiểm tra tệ thế này.
Nhưng vì áp lực của vòng hào môn, lại hết lần này đến lần khác phải truyền máu cho Doanh Lộ Vi như một con thiêu thân, không có chút tự do nào.
Đến cả rèn luyện sức khỏe còn không được, chứ đừng nói đến việc chăm chỉ học hành.
Nếu kết quả thi kém, Chung Mạn Hoa sẽ lại càng tức giận hơn, cứ như thế biến thành một vòng luẩn quẩn.
Sắc mặt Doanh Tử Khâm bình thản, cô đặt bài thi vào trong cặp.
Không có gì lạ khi tính khí của cô trở nên như vậy, là do sự áp bức trong một năm cô sống ở Doanh gây nên.
Tinh thần không trở lên vặn vẹo, cũng coi như là tốt rồi.
“Trí Vãn, đi thôi.
” Trước khi rời khỏi phòng học, Ưng Phi Phi cố ý cao giọng, “Đi gặp ông nội cậu thôi.
”Ông nội của Chung Chí Vãn, cũng chính là bố của Chung Mạn Hoa.
Doanh Tử Khâm là con nuôi, chắc chắn không có tư cách gặp.
Thế nhưng biểu cảm của Chung Trí Vãn có chút biến đổi.
Ưng Phi Phi không biết, nhưng cô ta rất rõ.
Dù chưa gặp mặt mấy lần, cùng lắm cũng chỉ có hai lần thôi, nhưng Chung lão gia tử rất tốt với Doanh Tử Khâm, cơ hồ còn tốt hơn so với cô ta.
Lại nghĩ đến lúc sáng, lời giải thích kia không được mấy ai coi trọng, động tác của Chung Trí Vãn dừng lại, cô ta nhàn nhạt liếc Doanh Tử Khâm: “Đi thôi.
”Lớp anh tài không có tiết tự học buổi tối, sau giờ học, các học sinh đều tự ôn bài.
Doanh Tử Khâm liếc nhìn thời gian, chuẩn bị ra về.
Còn chưa kịp rời đi, thì đã bị lớp phó lao động chặn lại.
“Doanh Tử Khâm, hôm nay đến lượt cậu trực nhật.
Ngày đầu tiên