"Mặc Dịch Minh...!ở cùng với Tô Duyệt Nhiên thật sự rất vui vẻ sao?" Tuy vẻ mặt của cô không có chút thay đổi gì khi nhìn thấy hai người họ vui vẻ ở cùng nhau, nhưng trái tim Khúc Nhiễm đau lắm, giọng nói cũng như nghẹn lại, không tài nào nói được thành lời.
Một tay xoa nhẹ lên tim, khoé mắt Khúc Nhiễm ửng hồng: "Chắc chắn là do mình hận nhà họ Tô, hận Tô Duyệt Nhiên...!Mình hận bọn họ, nên không thể nhìn cảnh bọn họ hạnh phúc! Nhất định là vậy...!Nhất định là như vậy!"
"Anh Mặc, anh thử kem của em đi, chắc chắn là kem của anh không ngọt bằng của em đâu!" Khóe mắt của Tô Duyệt Nhiên cong lên, rồi đưa kem của cô ta đến bên miệng của Mặc Dịch Minh: "Anh Mặc, anh nếm thử chút đi!"
"Không thích." Mặc Dịch Minh quay mặt đi, cau mày rồi lui về phía sau vài bước.
"Nhưng nó ngon mà!" Tô Duyệt Nhiên ấm ức bĩu môi, giường to đôi mắt nhìn phần kem của Mặc Dịch Minh, nhân lúc Mặc Dịch Minh không đề phòng thì nhanh chóng tiến tới cắn một miếng: "A, quả nhiên là không ngọt bằng của em!"
Khúc Nhiễm trốn một bên chăm chú dõi theo từng hành động cử chỉ của Tô Duyệt Nhiên, tim cô nhói lên vì tức giận: "Không thể an ổn ăn kem của mình à? Sao lại đi ăn của người khác chứ? Không biết của vị hôn phu của cô ta mà thấy cảnh này thì sẽ nghĩ gì."
Khúc Nhiễm tưởng tượng đến sắc mặt khó coi của Lục Ngạn, trong lòng cô cảm thấy có chút thú