Đang cập nhật - Bạn có thể
Nhưng mà ít nhất thì cô cũng không cần phải cảm nhận nỗi đau đớn tê tâm liệt phế như ở kiếp trước, vậy cũng tốt mà.
Mặc Dịch Minh nhìn chằm chằm vào Khúc Nhiễm, nhìn nét mặt của cô từ kinh ngạc đến nghi hoặc, rồi đến là thoải mái, cuối cùng là vẻ tang thương chợt lóe lên kia không hề hợp với khuôn mặt của cô chút nào.
Cô gái này đã trải qua những chuyện gì chứ? Anh không khỏi tò mò về quá khứ của cô.
"Đi thôi, ông nội tôi đã xuất viện về nhà, ông muốn mời cô ăn cơm.
"
Sau khi nảy ra loại suy nghĩ kia, giọng điệu của anh cũng đã bớt lạnh nhạt hơn trước.
Rất nhanh, chiếc xe đã dừng lại trước cổng của một biệt thự sang trọng.
Vừa vào cửa, ông cụ trước đó đang ngồi ở giữa ghế sô pha trong phòng khách, sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều.
Ông cởi mở cười một tiếng, thân thiết vẫy tay với Khúc Nhiễm.
"Cô gái nhỏ, mau lại đây ngồi đi!"
Vừa nhìn thấy Khúc Nhiễm đi vào nhà, nhìn thấy cả quần áo bẩn thỉu và vết thương chằng chịt trên người cô, ông cụ Mặc không khỏi nhíu mày: "Sao người cháu lại có nhiều vết thương như vậy? Ai làm khó cháu à?"
Khúc Nhiễm nhìn cả người mình đang băng bó, thờ ơ lắc đầu: "Cháu không sao ạ, ông đã đỡ nhiều chưa?"
"Là bệnh cũ của ông thôi, không sao đâu… Oan cho cháu quá, bọn họ không điều tra rõ ràng đã giam cháu một đêm!"
"Cháu không có thẻ căn cước, ở đây cũng không có chỗ ở, chắc là bọn họ không yên tâm mà thôi…"
"Không yên tâm?"
Ông cụ Mặc nghe xong càng rối hơn: