“A, không cần đâu?”
Khúc Nhiễm và Mặc Dịch Minh trăm miệng một lời mà từ chối, nói xong, hai người nhìn nhau một cái, vẻ mặt khác hẳn nhau.
Khúc Nhiễm chỉ vào quần áo trên người, mở miệng giải thích: “Ông Mặc, ông mua quần áo cho cháu, giữ cháu lại ăn cơm, sao cháu có thể ở lại làm phiền ông nữa chứ…”
“Sao ông có thể để một cô gái nhỏ như cháu lưu lạc trên đường phố được chứ? Nếu cháu không muốn ở lại chỗ này, vậy thì để Dịch Minh tìm cho cháu một chỗ ở khác, sau này có chuyện gì nhất định phải tới tìm ông!”
“Được.
”
Thấy ông cụ Mặc kiên trì như vậy, Khúc Nhiễm đành phải gật đầu đồng ý.
Nhưng ngay lúc cô rời đi, ánh mắt của cô bỗng nhiên liếc đến một cái túi giấy tờ trên kệ trước cửa, khi nhìn thấy chữ ký ở trên đó, con ngươi của cô lập co rút lại.
Tập đoàn Tô thị ở thành phố A!
Đây chính là công ty của gia tộc cô ở kiếp trước!
Vậy mà lại trùng hợp như vậy!
Trong nháy mắt, trong đầu Khúc Nhiễm tràn ngập đủ loại chuyện của kiếp trước, đặc biệt là nỗi đau đớn bị đâm vào và cảnh tượng đẫm máu trong mắt trước khi chết, trong nháy mắt chiếm đầy lòng cô.
Điều này khiến cô không thể cử động được nữa, nắm chặt tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, thân thể không ngừng run rẩy.
Mặc Dịch Minh ở một bên tiện tay cầm cái áo khoác lên, đang chuẩn bị mở cửa thì cảm thấy dáng vẻ của Khúc Nhiễm có chút kỳ lạ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đây là tài liệu hợp tác của công ty anh?”
Khúc Nhiễm hít sâu một hơi, đưa tay chỉ vào cái túi giấy tờ kia: "Và… tập đoàn Tô thị?”
“Ừm.
”
Mặc Dịch