A Nhị Na từ khi tiến cung vẫn luôn ở mãi trong điện Ngọc Phước.
Quả thật ngoại trừ đó là nơi nàng có thể danh chính ngôn thuận ở lại, những nơi khác đều mang dáng vẻ bó buột không chút vừa mắt nàng.
A Nhị Na công chúa vẫn mang dáng vẻ kiều diễm của mình, nàng ấy vẫn gắn liền với y phục màu trắng, mang mạng che mặt, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ngắm hoa, đêm về thì ngắm trăng, đánh đàn.
Cuộc sống không có phụ mẫu kề bên, không còn thảm sa mạc trải dài như Bách Quốc khiến lòng người không khỏi cô đơn.
Chấn Thiên Quốc tấp nập người, phồn hoa một góc phố thị nhưng ngoại trừ cô cô thì chẳng còn ai thân thuộc.
5 ngày nữa, nàng sẽ chính thức trở thành vương phi.
Mà phu quân của nàng..
lại vô tình đến thế! A Nhị Na thoáng nghĩ đến đó liền cười lạnh.
Hoàng hậu vốn không mấy vừa lòng với Long Dĩ Đàm, nhất là khi thấy hắn được hoàng thượng ban hôn với công chúa cao quý của Bách Quốc, trong lòng rất không yên tâm.
Vì ngày nàng ấy vào cung ở lại điện Ngọc Phước, Hoàng Hậu Chấn Thiên luôn momg muốn cuộc hôn nhân này sẽ phá vỡ và chấm dứt.
Vì bà ta biết nữ nhi ngoại tộc không thích nhất chính là trói buộc, nếu tiếp tục dùng chiêu ngoài mặt thì là gán ghép nhưng thực chất lại đang tách biệt có khi sẽ khiến A Nhị Na sinh lòng bất mãn.
Đó cũng là lý do mà Hoàng hậu muốn hoàng thượng truyền lệnh để Dụ Quyên có mặt vào ngày đại hôn.
Hoàng hậu Chấn Thiên lấy lý do tổ chức yến tiệc mời các vị hoàng tử công chúa đến, A Nhị Na và cả Long Dĩ Đàm dĩ nhiên cũng không thể thiếu.
A Nhị Na công chúa vốn cảm thấy cuộc sống trong cung thật sự rất tẻ nhạt, hơn nữa cũng muốn tận mắt chứng kiến nhiều việc hơn nên nhận lời.
Còn phía Cao Vương điện hạ lại không rõ, ngài ấy chẳng bao giờ có hứng thú với những thứ thế này.
Nhưng Hoàng hậu lại một mực muốn ngài ấy tới, Long Dĩ Đàm cũng không còn cách nào khác đành đồng ý.
Yến tiệc được tổ chức tại cung của Hoàng hậu, tì nữ trong cung sớm đã chuẩn bị mọi thứ.
Ngồi ở vị trí cao nhất là Hoàng hậu, sau đó hai bên là dành cho công chúa, hoàng tử và các vị phi tần khác.
A Nhị Na được sắp xếp ngồi ở vị trí gần hoàng hậu và dĩ nhiên đối diện với nàng chính là Long Dĩ Đàm.
Long Dĩ Đàm vẫn luôn cao lãnh như thế, mang phong thái Cao Vương hiên ngang xuất hiện hành lễ với Hoàng hậu rồi nhanh chóng vào chỗ ngồi, trong suốt quá trình toàn gương mặt anh tuấn đó không có lấy một chút biểu cảm.
A Nhị Na lễ phép thu hồi nhanh tầm mắt, trong lòng không khỏi đánh giá: Đúng là có chút đáng sợ.
Nhưng biểu hiện bên ngoài của nàng lại không hề có chút sợ hãi hay ngượng ngùng, ngược lại còn trông vô cùng tự tin.
Thật sự mà nói là mang dáng vẻ của một vị vương phi.
Ngồi ở hàng ghế đối diện, mắt chạm mắt, Long Dĩ Đàm cũng đã thấy diện mạo "vương phi".
Chỉ là nàng vẫn mang theo mạng che mặt.
Lúc ăn hay dùng rượu đều nhẹ nhàng đưa tay gạt mạng sang một bên.
Khuôn mặt kiều diễm của nàng sau cùng cũng chỉ là nghe từ lời truyền tụng của mọi người chứ chẳng ai trong số họ là nhìn thấy.
Điều này khiến các vị phi tần khác không khỏi tò mò.
"A dám hỏi A Nhị Na công chúa.
Bọn ta từ lâu đã nghe nói người là tuyệt sắc giai nhân, xinh đẹp diễm lệ.
Có thể cho bọn ta được mở mang tầm mắt không?"
"Đúng đấy.
Đúng đấy"
Sau câu hỏi của Khánh Phi, các công chúa và phi tần khác đều phụ họa theo.
Long Dĩ Đàm mắt chỉ đăm đăm nhìn vào ly rượu trên bàn, tâm hoàn toàn không có chút dao động.
Miệng lưỡi các vị phi tần đó lợi hại ra sao chàng không phải không biết, chẳng qua là không muốn can thiệp.
Im lặng không nói gì.
Còn A Nhị Na vốn thông minh, lễ độ.
Sau khi nghe xong câu hỏi liền nhanh nhảu đáp lại
"Thứ lỗi nhưng bây giờ ta không thể"
Nghe được lời đó các vị khác như thể đã bị bẽ mặt, nào có lý gì lại từ chối thẳng thừng như thế chứ.
Nhưng Hoàng hậu lại hỏi thêm
"Có phải theo luật của Bách Quốc thì sau khi thành hôn mới được tháo ra không.
Ây da nếu thế bản cung thật mong đến ngày Cao Vương điện hạ và A Nhị Na công chúa thành hôn đấy nhé"
Khánh Phi nghe xong liền cùng Hoàng hậu tấu hết bản này
"Hoàng hậu nói thế làm muội đây cũng nôn nao không kém.
Có khi còn muốn hôn lễ diễn ra ngay lúc này luôn ấy chứ"
Chư vị có mặt tại đó đều không thể giấu nổi tiếng bật cười.
Long Dĩ Đàm thật sự nhịn không nổi, nhưng vừa mở miệng thì đã có tiếng nói cất lên
"Hoàng hậu nương nương và Khánh Phi nương nương làm bổn công chúa đúng là có chút ngượng ngùng.
Hôn lễ giữa ta và ngài ấy là mối liên hôn giữa hai nước, vô cùng hệ trọng.
Thứ lỗi ta nói thẳng, lời vừa rồi của Khánh phi nương nương sao lại có vẻ khinh bỉ thế chứ, cha ta nghe được e là có chút không vui"
Khỏi phải nói gương mặt của mấy người bọn họ lúc này đúng là tối đen.
Hoàng hậu không còn mang dáng vẻ giễu cợt nữa, Khánh Phi cũng không dám động chạm gì đến nàng.
Đúng như lời nàng nói cha nàng nhất định sẽ không để bọn họ được yên thân.
Trên gương mặt xinh đẹp đó chỉ còn lại nét tức