5 ngày sau cuối cùng đã đến.
Kể cả lúc làm lễ tại chính điện, cũng chỉ mỗi một A Nhị Na xuất hiện, quần thần trong triều cũng không nén khỏi bàng hoàng.
Sao có thể để tân nương vốn là đại công chúa của Bách Quốc đơn độc, lẻ loi một mình như thế.
Dụ Quyên nhìn A Nhị Na trong trang phục tân nương chỉ ủ rũ cúi đầu, trên mặt cố gắng không biểu hiện gì cả.
Hoàng thượng không khỏi tức giận, nhịn không nổi liền quát tháo.
Ai nấy đều sợ đến xanh mặt.
Nhưng Long Dĩ Đàm vốn là con của hắn, trời sinh tính tình ngang bướng, Hoàng thượng căn bản biết rất rõ Dĩ Đàm sẽ không xuất hiện.
Hắn chỉ có thể uy hiếp.
"Người đâu?"
Một toán binh lính gồm 10 người chạy vào, hoàng thượng trên cao phất mạnh tay áo chỉ vào người Dụ Quyên lên tiếng
"Bắt lấy Dụ tướng quân, để ta xem Cao Vương điện hạ có chịu xuất hiện không.
Hmmm, tên nghịch tử"
Dụ Quyên lúc này không khỏi ngơ ngác, chiêu này hắn vẫn chưa dùng chán.
Ngoại trừ việc trơ mắt nhìn nàng chẳng thể làm gì được cả.
Lúc này, A Nhị Na mới nhỏ giọng nói:
"Bệ hạ không cần quá mức tức giận.
Vẫn xin người bảo trọng thân thể.
Dụ tướng quân là tướng quân chức cao vọng trọng, e là làm như thế sẽ khiến A Nhị Na ta đây đắc tội.
Nếu Cao Vương không thể xuất hiện, vậy.."
Lời chưa nói dứt, cũng không hiểu nàng đang định nói gì tiếp theo, tất cả không khỏi mong chờ nghe nàng nói tiếp.
Nhưng cô cô thân cận đứng phía sau A Nhị Na liền can ngăn nàng.
"Công chúa".
A Nhị Na quay đầu, cô cô liền cật lực ngăn cản.
Sau đó thì bước sang một bên, quỳ gối, khom lưng, cúi đầu rồi nói.
"Bẩm bệ hạ.
Nô tì vốn là người hầu cận cho công chúa, được cả hoàng đế và hoàng hậu Bách Quốc giao phó.
Nô tì ngu dốt, không thể hiểu vì sao Cao Vương lại muốn khiến cho chủ nhân nô tì mất mặt.
Nô tì không cần cái mạng quèn này, nhưng nếu để Bách Quốc biết được những oan ức mà chủ nhân ta phải chịu, hậu quả e là không rõ"
A Nhị Na biết không thể để cô cô nói thêm nữa, nàng chen ngang
"Cô cô vốn là người thân của ta, vì hôm nay thấy ta thảm hại thế này mới đành vô lễ trước mặt các vị.
Mong hoàng thượng khoan dung tha cho cô cô một mạng, lần sau ta sẽ không để cô cô làm loạn nữa"
Hoàng thượng không ngốc, hắn biết những lời cô cô nàng nói là chuyện dĩ nhiên sẽ xảy ra, xem như đó là lời nhắc nhở không mấy thiện ý nên lẳng lặng cho qua.
Nhưng tình thế bây giờ, càng kéo dài thì lòng người càng thêm nguội lạnh, hơn nữa Bách Quốc vốn là nước không ngại chiến tranh.
Mấy vị quân thần trong triều càng lúc càng xôn xao.
Bỗng thừa tướng ra hiệu cho tất cả im lặng, tâu với hoàng thượng
"Bẩm bệ hạ, thần có điều muốn nói.
Nếu không thể đợi Cao Vương đến, chi bằng hãy đưa một người đến để thuyết phục và nhắc nhở Cao Vương đừng quá tùy hứng"
Lời này vừa nói lại có thể nhận được sự ủng hộ rất nhiệt tình từ tất cả mọi người.
Ai mà chẳng biết người mà thừa tướng hướng đến lại là ai.
Dụ Quyên lúc này đứng bất động, bọn chúng lẽ nào lại muốn đẩy nàng vào thế khó xử.
Đúng là rất đáng ghét!
Nhưng chưa đợi Hoàng Thượng phê chuẩn, phía ngoài điện giọng the thé của công công đã vang lên
"Cao Vương điện hạ đến"
Thời khắc lúc đó tựa như muốn nổ tung, quần thần trong triều thở phào một hơi, im lặng quan sát Long Dĩ Đàm.
Hôm nay, hắn..
đã mặt lễ phục.
Hành lễ với hoàng thượng rồi quay lại nói với thừa tướng
"Không biết vừa rồi thừa tướng muốn bảo ai đến thuyết phục bản vương?"
Thừa tướng lúc này mới cười trừ, ấp úng nói
"Ta..
Ta dĩ nhiên là ta đi rồi.
Ta chỉ muốn xem ta có thể thuyết phục được ngài không, thật may quá.
Người đến rồi, nếu không không biết công chúa phải thiệt thòi thế nào.."
Long Dĩ Đàm dời tầm mắt đến A Nhị Na, sau đó im lặng không nói gì.
"Ta đến rồi, không cần dùng bất cứ ai uy hiếp ta"
Lời vừa dứt, tim Dụ Quyên và A Nhị Na dường như đều có vết rạn.
Hắn có thể vì một người mà chỉ đành cưỡng cầu hạnh phúc bản thân, trong ngày đại hôn, vì một người mà không đến, cũng vì một người mà lại đến.
Sau tấm vải che mặt tân nương, A Nhị Na chua xót gượng nụ cười.
Nàng bây giờ trong lòng ngập tràn chua xót, hạnh phúc của nàng đến rồi đi.
Tuổi xuân của nàng, chỉ vĩnh viễn ở lại Bách Quốc mới là thời khắc đẹp nhất.
Hoàng thượng thấy hắn đến thì chính xác là niềm vui không thể ngờ được.
Tuy rất hận đứa con nghịch tử này, nhưng suy cho cùng thì bây giờ không còn quá mất mặt nữa.
Phớt lờ hành động của hắn, cẩn thận nhắc nhở hắn một câu
"Từ bây giờ A Nhị Na công chúa của Bách Quốc đã chính thức trở thành Cao Vương Phi của Chấn Thiên quốc, là chính phi của Cao Vương điện hạ.
Cao Vương, nên nhớ rõ điều này, Chấn Thiên cũng nên nhớ rõ"
Lời này là lời cảnh cáo dành cho tất cả, kể cả chính bản thân Cao Vương, Dụ Quyên cũng nên nhớ rõ những điều này.
Chúng quần thần vừa nghe hoàng thượng nói liền lập tức đồng thanh
"Chúng thần nghe lệnh.
Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Cao Vương điện hạ và vương phi.
Mừng Chấn Thiên và Bách Quốc không còn chiến tranh, mừng bách tính bình an sinh sống"
Buổi lễ diễn ra khá lâu.
Sau đó thì A Nhị Na đã chính thức xuống kiệu, bước chân vào cửa phủ Cao Vương.
Trước mắt nàng là màu đỏ, xung quanh lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, người làm trở nên đông đúc trải dài hai bên đường đón nàng vào phủ.
Theo sau nàng là cô cô, bên cạnh là Dụ Quyên.
A Nhị Na chần chừ một hồi, nàng..
có chút không muốn cưỡng cầu như thế.
Quay đầu, đối diện với Dụ Quyên
"Cô..
Tướng quân không cần theo ta vào trong"
"Dạ"
Nói rồi, Dụ Quyên lập tức xoay người rời đi.
Đây phải chăng là lần cuối cùng nàng ở đây, từng nơi nàng đi qua ngày trước bây giờ đều đã khác.
Chữ "Hỉ" khắp nơi, một màu đỏ đầy thương tâm dành cho nàng.
Nước mắt lần này không chực trào ra, tưới đỏ đôi mắt tròn xoe của nàng rồi chảy ngược vào trong.
Hôm nay, nàng sẽ canh gác, tự thân mình canh gác, nguyện hôm nay vạn sự an ổn, nguyện cho chàng có thể thoải mái mà sống.
Chàng vì nàng mà bước khỏi giới hạn bản thân, với nàng chưa từng che giấu điều gì, những gì sáng nay trên đại điện có thể khiến nàng thêm nhiều nỗi đau, nhưng đó cũng là câu trả lời mà Long DĨ Đàm vẫn muốn nói với nàng.
Chàng không thể cùng nàng kết tóc phu thê, không thể cùng nàng bái lễ thành hôn.
Nhưng có thể vì nàng mà làm tất cả..
Thật sự đời này, nàng và chàng là có duyên mà không nợ.
Long Dĩ Đàm bên trong nhìn thấy rõ bóng dáng nàng rời đi, hắn trầm ngâm nhìn nàng, cuối cùng cũng chẳng thể làm được gì.
Sao có thể tìm gặp nàng trong bộ trang phục tân lang, lúc này A Nhị Na cũng đã bước vào.
A Nhị Na khụy gối, lễ phép hành lễ.
Long Dĩ Đàm thu dời tầm mắt, nhìn vương phi dịu dàng trước mặt, giọng nói sau đó cũng không còn quá mức nặng nề.
"Không cần hành lễ"
Rồi thân ảnh cao lớn tiến về phía trước, mỗi bước đều đang đến gần nàng.
Vương phi có thể nhận ra mùi hương bạch đàn trên người nàng, tầm mắt càng lúc càng rộng.
Long Dĩ Đàm đã tháo khăn chùm đầu cho nương tử của hắn, mũ phượng lộng lẫy uyển chuyển xuất hiện.
A Nhị Na vẫn luôn cúi đầu.
Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Long Dĩ Đàm trong mắt nàng trước kia là kẻ lạnh lùng, vô tâm.
Ngày nàng từ Bách Quốc xa xôi đến hắn bỏ mặt nàng.
Ngày nàng chính thức gả cho hắn, trở