A Nhị Na cùng Long Dĩ Đàm vào bên trong với ánh mắt tò mò, hiếu kì của không ít người.
Thái tử, thái tử phi có mặt từ sớm, mấy vị phi tần của hoàng thượng cũng đã xuất hiện từ khá sớm.
Bọn họ ngỡ ngàng nhìn cả hai tay trong tay gần gũi bước vào, trông chẳng hề giống những người trong một cuộc hôn nhân bắt buộc.
Bọn họ vốn cứ nghĩ với tính cách tùy hứng của Cao Vương điện hạ sẽ chẳng bao giờ để mắt đến nàng, hình ảnh phu thê thân thiết, gắn bó hòa thuận thế này căn bản là không thể nghĩ nổi.
A Nhị Na nhìn bọn họ, tuy bảo là tiệc dành cho đại hôn của hai người họ.
Nhưng ai nấy cũng ăn mặc trang hoàng lộng lẫy, người nào cũng mang trang sức tinh xảo, y phục thoáng có chút khoa trương, thậm chí còn lấn át hình tượng của hai người họ.
A Nhị Na khách khí mỉm cười, cúi người chào mấy vị nương nương, khuôn mặt xinh đẹp của nàng làm người ta có hơi động lòng.
A Nhị Na chỉ là thần tử mới nhập cung, danh tính các vị ở đây đa phần nàng đều không thể biết được.
"Khánh Phi nương nương" Nhị Na vừa hành lễ vừa gọi tên vị phi tần này.
Người cố ý khiến nàng mất mặt trong buổi tiệc lần trước, kẻ tự nhận là hồ đồ khi chọc phải Cao Vương điện hạ.
Khánh Phi gương mặt xinh đẹp sắc sảo, nhưng nhìn nhan sắc vừa trẻ trung, lại hoàn mỹ thế kia trong lòng khó tránh một đợt ganh tị.
Bà ta mỉm cười, gật đầu, tỏ ý nhận lấy cái hành lễ của nàng.
Thái tử ngồi vào bàn tiệc nhìn vương phi đến đắm đuối, ánh mắt đó khiến thái tử phi trong lòng tủi thân cùng cực.
Thái tử phi thân phận cao quý, nhưng nhan sắc lại không thể so được một nửa với Vương phi, nếu không muốn nói thẳng ra thì là tầm thường.
Thái Tử phi tên Mạn Nhu, nàng cả đời ôn nhu ấm áp, đúng thật giống với tên.
Gia thế thuộc loại hiển hách trong triều nên rất được lòng Hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Chỉ là nàng không có nhan sắc, lại hay quản chuyện thái tử nên không được chàng ta để vào mắt, lúc nào cũng khinh khi, xem thường nàng.
Mạn Nhu sống trong cung cấm, ngoại trừ gấm vóc lụa là thì không thể tìm được một người thương mình thật sự.
Nhìn A Nhị Na kiều diễm, lung linh trước mắt có thể khiến Thái tử nhìn không chớp mắt, lại được phu quân hết lòng yêu thương, bảo vệ thế kia.
Phận nữ nhân giam mình trong tường thành mấy ai không ngưỡng mộ cơ chứ? Mạn Nhu không muốn nhìn tình cảnh thế này, nàng hớp một ngụm trà, sắc mặt u buồn không mấy vui vẻ.
Long Dĩ Đàm không khó nhận ra ánh mắt tựa như dán hẳn vào người A Nhị Na của Long Phúc.
Chàng không nói gì cả, chỉ nắm tay nàng đến vị trí ngồi.
Chàng ngồi đối diện với Thái Tử, ung dung đối diện tầm mắt với Long Phúc.
A Nhị Na ngồi bàn kế cạnh chàng.
Long Dĩ Đàm chán ngấy khung cảnh hiện tại, tì nữ hầu bàn vừa rót một ly rượu, Long Dĩ Đàm hất tay áo uống hết một ly.
Sau khi uống xong, mới quay ra nhắc nhở A Nhị Na
"Lát nữa nàng uống ít một chút"
A Nhị Na nhìn chung rượu bên cạnh, gật đầu với chàng.
Người không thích nàng, lấy đâu rượu ngon tặng cho nàng.
"Vương gia.
Chàng cũng đừng uống nhiều nhé"
Long Dĩ Đàm quay sang nhìn nàng, chàng cũng gật đầu với nàng.
"Ừ"
Thái Tử ngồi bên cạnh không vừa mắt Long Dĩ Đàm liền kênh kiệu mà hỏi một câu
"Tứ đệ.
Đệ như thế này làm ta suýt chút quên mất đệ từng bỏ mặc vương phi của mình trên đại điện vì một nữ nhân khác đấy nhé"
Long Dĩ Đàm không mấy giận dữ với câu hỏi này, chàng trước giờ nói chuyện không thích hoa mỹ, lời nói luôn là thứ giúp chàng tỏa ra uy lực mấy phần.
Chàng chỉ thản nhiên châm chọc một câu
"Thái tử phi nên chú ý thân thể nhiều hơn, đừng nên vì một người không đáng mà hao lực như thế"
Mạn Nhu có hơi bất ngờ với câu nói này của chàng.
Long Dĩ Đàm trước giờ chẳng mấy quan tâm đến đời sống thái tử, nhưng từ khi hôn sự của chàng bắt đầu vài lời nói so sánh cuộc hôn nhân của chàng với thái tử chàng có nghe được đôi chút.
"Ngươi.."
Thái tử không khỏi tức giận một phen, hắn lại dám ở trước mặt chàng nói ra lời nói như thế.
Long Phúc đánh mắt sang A Nhị Na, thấy nàng cứ nhìn mãi vào thái tử phi thì tỏ ý thích thú, miệng cười chẳng chút thiện chí mà nói
"Vương phi, trở thành phi tử của cửu đệ ta, nàng thấy thế nào? Có phải là rất muốn tiến xa hơn vị trí đó không hả?"
Lúc này Mạn Nhu tựa như không thể kiềm nén nữa, nàng nắm chặt y phục mình lại, nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Chỉ thấy nơi khóe mắt, nàng ấy có hơi long lanh.
A Nhị Na nhìn thế, trong lòng có chút thương xót
"Thái tử nghĩ nhiều rồi.
Ta đã là vương phi của Cao Vương điện hạ, chẳng có mơ tưởng xa vời.
Ta cũng không hề nghĩ đến việc thay đổi, nói chi đến chuyện tiến xa"
Khắp phòng không hiểu sao đều im lặng khi nghe nàng nói như thế.
Thái tử phi nhìn phu thê hòa thuận thì không khỏi xót thương cho chính mình, suy cho cùng, phận nữ nhân không thể gả cho đúng người khác nào đi sai chuyến