Yến tiệc bên này vẫn đang diễn ra, Dụ Quyên không có tâm trạng để tâm đến mấy việc ồn ào bên trong.
Liền đưa thêm mấy người lính đi vòng quanh kiểm tra.
Nơi đây hôm nay không có gì bất ổn, cũng không thấy có chuyện gì sẽ xảy ra nên Dụ Quyên cũng chỉ căn dặn bọn họ chú ý vài khu vực rồi thôi.
Bây giờ cũng đang là lúc trưa.
Nhưng ở đại điện, một diễn biến khác lại xuất hiện.
Chư vị thần tử không biết đã tụ tập với nhau từ lúc nào huyên náo cả một buổi không thôi.
Còn hoàng thượng thì ngồi chán nản ở phía trên, dáng vẻ không hề giống với hình tượng một quân vương.
Dường như là đang chán nản ngồi chờ một điều gì đó.
Hai tay hoàng thượng không ngừng xoay viên
Tiếng nói chói tai của công công từ ngoài điện tràn vào phá vỡ không gian xầm xì của các vị thần.
"Cẩm Y Vệ, Liêu Nhiệm đại nhân đến"
Vào lúc này, lão hoàng đế liền thu lại dáng vẻ chán chường của mình.
Liêu Nhiệm là cẩm y vệ bên cạnh hoàng thượng, thường ngày sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật.
Nên thời gian vào cung làm việc hay diện kiến hoàng thượng hầu như rất ít.
Chỉ là với bản tính đa nghi của mình, có một Cẩm y vệ bên cạnh mới có thể cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hôm nay cũng không biết hoàng thất có chuyện gì nghiêm trọng, lại triệu tập đến cả cẩm y vệ.
Liêu Nhiệm là thủ lĩnh của cẩm y vệ, võ công hay nội lực đều thuộc hàng đệ nhất thiên hạ.
Thiên chức cẩm y vệ trời sinh làm việc cho hoàng thượng, trung thành và tuyệt đối bảo vệ, cũng chỉ nghe lời trực tiếp từ hoàng thượng.
Dù đó là một bạo quân, hay là một minh quân bọn họ cũng không thể làm trái lời thề.
Liêu Nhiệm vốn là con trai Liêu Quảng đại nhân.
Ông là cẩm y vệ đời trước làm việc cho tiên đế.
Tiên hoàng đế đời trước là một minh quân, cai quản đất nước bằng sự sáng suốt, cả đời anh minh chính trực khiến cho bao người hết lòng tận lực cùng.
Liêu Quảng cả đời bán mạng cho nguy hiểm, đã thề Cẩm y vệ chỉ tận trung với hoàng đế bệ hạ.
Có lẽ khoảnh khắc đó, ông cũng không nghĩ đến ngày vị vua anh minh này không còn, thay vào đó là một kẻ chỉ biết đến thói xấu nơi tửu lầu.
Liêu Quảng tuổi cũng đã lớn, lại hận thế sự trớ trêu nên từ chức.
Chỉ là rút được bản thân còn con trai của mình lại không thể rút được.
Liêu Nhiệm tuổi trẻ tài cao, từ khi chàng còn nhỏ đã được đào tạo trở thành một cẩm y vệ vô tình.
Con người không thích cười, nói, chỉ thích bí mật điều tra những vụ án gây khó khăn cho hoàng thất.
Liêu Nhiệm đi đến, quỳ một chân hành lễ
"Tham kiếm bệ hạ"
"Liêu Nhiệm, ngươi đến rồi.
Mau đứng lên"
"Tạ bệ hạ"
"Liêu Nhiệm, gần đây ngươi có lẽ đã nghe nói rồi"
Sắc mặt Liêu Nhiệm tối sầm lại, gần đây đúng là đã nghe qua những mâu thuẫn giữa hoàng thượng và Dụ tướng quân, hơn nữa được triệu tập một cách bất ngờ như thế này e là không phải việc nhỏ.
"Thần không nghe được gì"
Hoàng thượng mỉm môi cười, khóe miệng nhếch lên.
Ngài ta đánh mắt thăm dò Liêu Nhiệm rồi nói
"Hửm? Thật sao?"
Liêu Nhiệm im lặng, chỉ khẽ gật đầu.
Hắn lại tiếp lời
"Ta cũng đâu phải chưa từng nghe về giao tình của ngươi và Dụ tướng quân.
Hai ngươi tính sao cũng là con của thần từ Chấn Thiên quốc.
Lúc nhỏ học cùng một thầy.
Tình nghĩa cũng không mấy kém đúng không"
"Phải"
"Ha ha.
Xem ngươi nói kìa.
Nhưng nghe hay không nghe thì có gì quan trọng.
Ta gọi ngươi đến đây là để giao phó việc cho ngươi làm.
Không phải để thăm dò quan hệ của ngươi"
Liêu Nhiệm chỉ nói
"Dạ"
"Dụ tướng quân càng lúc càng kỳ quái, luôn chống đối với trẫm.
Dạo này Thiền Uy Quân lại có nhiều biến động.
Ta ra lệnh ngươi mau dẫn người lục soát Dụ gia, xem xem rốt cuộc vị tướng quân tốt này đang muốn bày trò gì trước mặt trẫm"
Liêu Nhiệm chắp hai tay tâu
"Tuân lệnh"
Rồi bồi thêm một câu
"Nếu không còn việc gì khác, thần cáo lui"
Hoàng thượng vẫy tay ý bảo hắn mau lui đi.
Nhìn đám thần tử bên dưới, ai nấy đều cúi đầu không dám nói gì cả.
Hắn nhìn một hồi rồi chỉ tay về phía thừa tướng
"Khanh thấy việc này thế nào?"
Thừa tướng bị gọi bất ngờ chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cũng không biết nên đáp lời thế nào thì phải phép, do dự một lúc lâu rồi đi ra giữa điện
Khom người nói
"Bệ hạ, Dụ tướng quân là thống lĩnh Thiền Uy quân, quân đội mạnh lại rất được lòng dân.
Nay..
Nay chúng ta làm như thế có phải là.."
Hoàng thượng tức giận, máu dồn lên cả mặt ngài.
Đập mạnh tay vào bàn, đứng dậy chỉ cả đám bọn họ rồi quát
"Ý của ngươi là trẫm vu oan cho hắn phải không? Ngươi mau nói cho trẫm nghe"
Tất cả đều không tránh khỏi một phen hoảng sợ bởi sự tức giận của hoàng đế.
Thật ra trong lòng bọn họ cũng không rõ rốt cuộc có nên nghi ngờ Dụ Quyên hay không.
Nhưng hoàng thượng vốn là kẻ vô cùng ngang ngược, nói một không ai dám cãi hai.
Đứng giữa việc nghi ngờ người khác và im lặng bảo toàn tính mạng cùng an toàn của gia tộc, kết quả chọn lựa thế nào bọn họ đều không thể làm khác được.
Thừa tướng biết lần này tội nặng, không thể không nói vài lời an ủi
"Bệ hạ bớt giận.
Xin người bảo trọng long thể"
Chư vị thần tử phía dưới nghe thấy thế thì liền đồng thanh hô theo
"Xin hoàng thượng bớt giận, bảo trọng long thể"
Trước mắt hắn bây giờ là tất cả thần tử đang quỳ dưới chân, cảm giác vinh hoa lại tràn đầy, hắn phất long bào, ngồi xuống
"Cả đám các ngươi, chỉ khiến ta thêm nhức mắt.
Mau đứng dậy hết đi"
"Tạ hoàng thượng"
"Hừ"
Thừa tướng đứng giữa điện, thân từng là quan phục tùng hai đời vua.
Có quá nhiều sự khác biệt làm ông phải trầm ngâm, ôm ấp cả một đời.
Tuổi trẻ làm quan vì hư vinh, sau đó vì thương dân, sau nữa vì muốn báo ân cho tiên hoàng.
Ông gánh cả gia tộc trên lưng, ở trên triều đình hứng chịu đối đầu với bão táp cả đời người chỉ mong có thể đưa gia tộc hưởng cái tốt đẹp, có thể bảo vệ người thân bình an, sung túc.
Nhưng giờ đây, tuổi già sức yếu, vua tôi không cùng một lòng, không cùng một chí hướng.
Lòng người dần dần lại vì phú quý mà bỏ quên tất thảy những điều ý nghĩa khác.
Bán