Chu Phong Thanh lắc lắc đầu tỉnh táo lại.
Những sợi hơi ấm kia như bị tảng băng bao quanh trái tim chặt đứt, sợ hãi mà nhanh chóng rút đi.
Cô ! Bị ! Người ! Ta ! Ôm !
Còn là cái kiểu ôm vào trong ngực ! Còn là anh hùng cứu mỹ nhân, còn nữa vai anh hùng là của cô mới phải chứ.
Mặt mũi biết quăng ở đâu đây !!!
Chết tiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn như lạnh thêm vài phần.
Hạ Niên thấy người trong ngực mình lật mặt nhanh như lật bánh tráng, vừa nãy cô ấy còn đang hưởng thụ, lắc đầu một cái liền coi như không quen.
Hạ Niên cảm thấy hình như mình gặp phải tra nam.
Chu Phong Thanh dùng dị năng của mình trút giận lên con ngựa, con ngựa đang điên cuồng đột nhiên lăn đùng ra đất, ban cứu hộ cũng gấp rút chạy tới mang con ngựa đi.
Mọi người xung quanh thở phào một hơi, Chu Khiêm sắc mặt trầm trọng tiến tới, quỳ một gối xuống đất.
" Cô chủ, là thuộc hạ bảo vệ cô chủ không chu toàn, mong ngài trách phạt " Chu Khiêm cúi đầu cung kính nói.
" Đứng lên đi, ngươi chỉ nghe lệnh của ta thôi " Chu Phong Thanh được Hạ Niên bế xuống ngựa, còn là kiểu bế công chúa.
Chu Phong Thanh rất chíu khọ, nhưng cô không thể làm gì được, tâm tình bực bội.
Chu Khiêm thức thời đón lấy cô chủ, nhanh chóng đưa cô vào trong phòng nghỉ, trong này cũng có khá đủ đồ dùng y tế.
Ở các sân chơi thể thao lớn hay nhỏ gì thì cũng sẽ có người bị thương, phải chuẩn bị cho mọi trường hợp.
" Chu tiểu thư, xin lỗi đã làm tổn thương đến ngài " Ngụy Nguyệt Vũ cắn chặt răng để mình đứng vững, cả người cô ta hơi chao đảo, trong đầu có thêm mấy chục khung cảnh.
" Không sao , cơ mà cũng không phải tự nhiên mà con ngựa mất khống chế đúng không Hạ tiên sinh ? " Giọng nói điềm tĩnh nhưng mang theo khí tràng kinh người.
" Hội quán chúng tôi sẽ không để kẻ xấu nhởn nhơ làm hại người, Chu tiểu thư và Ngụy tiểu thư là khách quý tôi cảm thấy rất tự trách khi xảy ra sự cố nghiêm trọng này nếu có thể chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bồi thường" Hạ Niên nói rất chân thành, lễ độ cúi đầu xin lỗi, còn bày tỏ mình sẽ chịu trách nhiệm, lời nói và thái độ đều không thể bắt bẻ được.
" Ồ, nếu các người không bắt được thì sao ? " Chu Phong Thanh cười cười hỏi một câu bâng quơ như đùa giỡn.
" Chắc chắn chúng tôi sẽ đưa ra đáp án không khiến ngài thất vọng "
Chu Phong Thanh nở nụ cười vô hại, không bày tỏ ý gì.
" Nếu đã xảy ra như vậy thì kết quả này coi như hủy bỏ, tuân theo như hình thức đấu giá đi "
Lục Nhất Quang nhếch môi mỏng cười nhẹ, đọ độ tiêu tiền thì anh không sợ ai.
Ba người ngồi đối diện cô, mỗi người đều giữ khoảng cách nhất định, trên tay cầm chiếc máy tính bảng hiển thị phòng đấu giá, căn phòng này cô đã bố trí kĩ càng, ai dở trò như là đâm vào họng súng.
Cô bán hàng mà còn phải bảo vệ khách hàng như thế này, đúng là một thương nhân có đạo đức.
" Yêu cầu giao dịch ngay sau khi kết thúc, không cho trả góp nhé " Chu Phong Thanh cười tươi như hoa, trông cô càng giống cô gái nhỏ bé ngây thơ vô hại, phất tay ra hiệu cho Chu Khiêm.
Chu Khiêm canh giữ bên ngoài, không cho phép bất kì ai lại gần.
" Giá khởi điểm là 2 tỷ đô la mỹ , mỗi lần tăng giá không ít hơn 100 triệu " Chu Phong Thanh thả lỏng trên ghế bành, thưởng thức chén trà trong tay, tùy ý nói như thể là 2 đồng và 100 đồng.
Bầu không khí căng thẳng, im lặng tới mức chỉ nghe tiếng bấm liên tục vào màn hình.
Những con