Hình như cô rất thích tiêu tiền, anh âm thầm nắm chặt nắm đấm quyết định mục tiêu của nửa đời người còn lại.
Ừm, phải kiếm thật nhiều tiền cho cô sài.
Trên mặt anh nở nụ cười hiếm có, Chu Phong Thanh lại tình cờ thấy được.
Mẹ ơi, trai đẹp kìa.
Phó Thụy Tuyết ngoan ngoãn làm người hầu xách đồ cho Chu Phong Thanh.
Chu Phong Thanh càng cảm thấy hài lòng hơn nữa là hệ thống thông báo số điểm tích lũy đã lên tới 2500 điểm.
Tối nay cô phải về Chu gia, sẵn tiện thông báo tình hình cái chân của mình.
Cô đã cho người gửi bản báo cáo kiểm tra sức khỏe cho mọi người, Chu gia khá bất ngờ nhưng vẫn vui mừng, cho người đến đón cô về.
Lúc về nhà, Phó Thụy Tuyết nằm trong phòng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Dãy số quen thuộc, là của Phó Phong Niên.
Phó Thụy Tuyết thẳng thừng cúp máy, không lâu sau tiếng tin nhắn đến vang lên.
Nội dung trên đó rất ngắn gọn:" Nhiệm vụ của Phó tiểu thư khi nào có thể kết thúc ạ "
" Để thêm một thời gian nữa đi " Phó Thụy Tuyết nhanh chóng nhắn lại.
Không tới 2 giây sau, đống tin nhắn và cuộc gọi tự động mất hết không còn bất cứ dấu vết gì.
Phó Phong Niên nhìn cuộc gọi bị từ chối mà hơi bực dọc, cô cũng có phần lo lắng cho an toàn của anh cô.
Anh trai cô cả năm trời số lần có thể liên lạc chỉ đếm trên đầu ngón tay, tính chất công việc đặc thù cũng không thể trách anh cô được.
Nhưng cô vừa nhận được tin anh cô muốn nghỉ việc liền cảm thấy hốt hoảng.
Nếu anh cô thực sự muốn làm như vậy thì áp lực của anh rất lớn, đều là từ phía người thân trong nhà.
Còn có lí do vì sao anh rời đi, Phó Phong Niên thấp thỏm không yên.
-
Thẩm Giao Giao ở trong nhà vệ sinh, nhìn gương tức tối.
Đám nam sinh vô dụng, trước đó còn mở miệng là nữ thần ngậm miệng là nữ thần, có chút chuyện cũng làm không xong, uổng công cô ta diễn trò như thế để Chu Phong Thanh mất mặt.
Bên phía Nguyễn Khương cũng thất bại, đúng là chẳng được tích sự gì.
Càng nghĩ tới móng tay dài bấm chặt vào bồn rửa tay, trong đầu lại hiện lên gương mặt xinh đẹp, phách lối kia.
Ánh mắt kiêu ngạo đó như thể không coi ai ra gì, vừa khinh thường vừa chán ghét cô ta.
Thẩm Giao Giao làm sao có thể chịu đựng được loại sỉ nhục đó chứ, cô ta muốn được tất cả mọi người chú ý, tung hô, kính nể, phải nghe lời cô ta.
Cô ta thích những ánh mắt ngưỡng mộ ganh tị của những người xung quanh, âm thầm chà đạp bọn họ.
Trong gương bỗng hiện thêm một bóng người, quần đen áo đen, đeo khẩu trang không rõ tính hướng khoanh tay dựa tường nhìn cô nói:" Muốn trả thù không? ".
Thẩm Giao Giao quay người, nheo mắt lại toàn thân lùi về phía sau cảnh giác:"Anh là ai?"
" Hỏi nhiều không tốt đâu, cô có muốn hay không? Không chỉ trả thù được, tôi còn giúp cô đạt được những gì mình muốn ".
Lời nói của người áo đen thần bí kia như có mị lực, ánh mắt Thẩm Giao Giao dại ra, vô hồn mà gật đầu.
" Vậy thì làm theo lời tôi nói " Giọng người kia như