Chu Phong Thanh ngồi ăn lẩu vạn lần không ngờ lại gặp Thẩm Giao Giao.
Cô ả còn đi lên chào hỏi, còn liếc mắt đầy ý vị với Phó Thụy Tuyết, nhưng đang tiếc Chu Phong Thanh ngó lơ, Phó Thụy Tuyết thấy cô làm thinh liền cũng làm thinh nốt.
Thẩm Giao Giao giậm chân quay về bàn, cô ta mời mấy nam sinh thuộc đội bóng rổ của trường đi ăn, Thẩm Giao Giao thuộc kiểu đóa sen trắng tinh khiết, bạch nguyệt quang của các anh zai.
Thấy mặt cô ta quay trở về có vẻ không vui, một nam sinh trong số đó hỏi:" Làm sao thế? Co chuyện gì không vui à ".
Thẩm Giao Giao mới cười ngọt ngào, trên mặt còn có chút bối rối:" Cảm ơn anh, cũng không có chuyện gì chỉ là em qua đó giả vờ chào hỏi bạn học, nhưng cô ấy lại giả vờ như không quen biết với em ".
Nói xong trong mắt còn long lanh ánh nước, khiến mấy nam sinh động lòng trắc ẩn an ủi cô ta.
" Cậu cứ kệ đi, mấy người như thế không xứng làm bạn đâu ".
" Đúng vậy đó, cậu vui lên đi, hôm nay chơi với tụi tớ xả láng luôn ".
" Ừm, cảm ơn mọi người " Thẩm Giao Giao lấy tay gạt đi mấy giọt nước mắt không hề có trên mặt rồi nói.
-
Bữa cơm này Chu Phong Thanh mới thực sự cảm thụ được thế nào là làm người khiếm khuyết một ngày.
Phó Thụy Tuyết chu đáo chuẩn bị hết cho cô tất cả mọi thứ, từ việc nhỏ như lấy chén, đũa, khăn tay, khăn lót, còn việc lớn là pha nước sốt, nhúng lẩu, nướng thịt cho cô.
Chu Phong Thanh chỉ việc ngồi tận hưởng ăn, có người hầu nhỏ thật tốt.
Phó Thụy Tuyết không biết mình đã trở thành người hầu của Chu Phong Thanh từ lúc nào, còn dung túng cho cô tùy ý sai bảo.
Gương mặt nhỏ lạnh lùng nghiêm túc ăn cơm, không biết là do khói nóng bốc lên nhìn không rõ hay là vì ăn ngon nên khiến khuôn mặt cô trở nên nhu hòa hơn.
Anh vui vẻ mà ăn lẩu, trong lúc ăn liền liên tục gắp thêm đồ ăn cho Chu Phong Thanh.
Chu Phomg Thanh càng ngày càng cảm thấy hài lòng với người này.
Ăn xong Chu Phong Thanh đứng dậy đi vệ sinh, tiện thể thanh toán luôn.
Làm một người vừa hào phóng vừa tinh tế chính là như thế đấy.
Cô cũng không thể để người bị mất trí nhớ trả tiền được đúng không?
Chu Phong Thanh quay về bàn ăn, liền thấy có cô gái đứng trước mặt Phó Thụy Tuyết ngỏ ý xin số điện thoại.
Đúng lúc Chu Phong Thanh đi tới cô cũng không tỏ thái độ gì mà ngồi xuống, Phó Thụy Tuyết nhìn qua có chút buồn anh lại lịch sự nói với cô gái kia:" Tôi có bạn gái rồi " Nói xong liền hướng mắt về phía Chu Phong Thanh.
Cô gái kia có vẻ hơi xấu hổ, cúi đầu nói xin lỗi hai người rồi đi mất.
" Ban nãy, tôi lấy lí do đó để từ chối thôi, cô không phiền đấy chứ " Phó Thụy Tuyết có chút cẩn thận hỏi cô.
Chu Phong Thanh lại trả lời là: " Không sao, cứ tự nhiên ".
Tai Phó Thụy Tuyết nóng lên, cô có biết mình đang nói cái gì không thế!!
Nhìn vẻ thản nhiên của cô trong mắt Phó Thụy Tuyết hiện lên vẻ bất lực cùng cưng chiều.
Crush có EQ quá thấp thì phải làm sao? Online đợi!!
Đợi đến lúc đi dạo tiêu cơm, sẵn tiện phá sản cũng gặp trúng Thẩm Giao Giao, cô ả lại lần nữa tiến lên chào hỏi.
Nhỏ này không biết quê hả ta ơi.
Chu Phong Thanh tiếp tục ngó lơ, kéo Phó Thụy Tuyết đi qua hướng khác.
Thế mà cô lại bị chặn lại cơ đấy, đám nam sinh kia chỉ trích:" Sao cô không lễ phép gì hết thế, bạn học chào hỏi sao cô lại lơ người ta như thế ".
Nam sinh nói khá lớn cũng khiến nhiều người xung quanh chú ý